Chương 3093
Để mi đi làm chuyện, mi làm không tốt, cũng không cần thiết phải sống tiếp nữa rồi, chết đi” Hư ảnh kia vươn một ngón tay ra.
Đạo sĩ Ngọc Hư hú lên một tiếng quái dị, thay đổi phương hướng, muốn chạy trốn lần nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thác cau mày, Lưỡi hái bản mệnh có thể đem cảnh sợ hãi nhất trong nội tâm con người bày ra, hiện tại xuất hiện, chính là cảnh đạo sĩ Ngọc Hư sợ hãi nhất.
Cái người được gọi là tiên tôn kia, rốt cuộc là người phương nào? Núi Ngọc Hư này có từ khi nào?
“Chạy thoát được sao?” Hư ảnh kia lại lần nữa lên tiếng.
“Không! Tôi không muốn chết! Tiên tôn, tôi cầu xin người, tôi không muốn chết! Tiên Tôn!” Đạo sĩ Ngọc Hư điên cuồng gào lên.
Mà hư ảnh kia, đã tới phía sau đạo sĩ Ngọc Hư, hư ảnh ngưng tụ thành mũi nhọn, hướng đến đỉnh đầu gã ta.
Công hiệu của Lưỡi hái bản mệnh, dù to dù nhỏ, đối mặt với người không có nỗi sợ hãi trong lòng, Lưỡi hái bản rnệnh có thể nói là không có một chút uy lực gì, nhưng đối mặt với người nội tâm tràn ngập nỗi sợ hãi, Lưỡi hái bản mệnh thậm chí có thể khiến cho đối phương, chết trong nỗi sợ của chính mình.
Đạo sĩ Ngọc Hư rất mạnh, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng gã †a, càng mạnh hơn.
Ngay tại lúc công kích của hư ảnh kia sắp đánh lên người đạo sĩ Ngọc Hư.
“Ha ha ha”
Tiếng cười trầm thấp vang lên, một cánh tay xương trắng, đột nhiên xuất hiện trước người đạo sĩ Ngọc Hư, ngăn cản công kích của hư ảnh kia, đồng thời, vô số cánh tay xương trắng xé rách xung quanh, cảnh tượng núi Ngọc Hư vừa xuất hiện, bị những cốt trảo màu trắng này xé nát.
Mọi thứ xung quanh, lại khôi phục về trạng thái ban đầu.
Đạo sĩ Ngọc Hư sớm đã mồ hôi đầy đầu, trước mặt gã ta, ma vật bạch cốt giống như con nhện kia, hiện lên giữa không trung, trên người ma vật bạch cốt lúc này, tia máu quấn quanh.
Thân thể của quái vật xương trắng giống như một con nhện xương trắng khổng lồ hình người, trên khuôn mặt người của nó đầy vẻ trêu chọc.
“Ngọc Hư, vậy mà lại bị một tiểu bối biến thành thê thảm như thế này? Xém chút chết trong ảo cảnh trong thức hải của bản thân, thật đúng là tức cười.” Quái vật xương trắng phá lên cười.
Đạo sĩ Ngọc Hư vẫn còn lộ nét sợ hãi trên gương mặt, ông ta liếc nhìn quái vật xương trắng, giọng nói có chút khàn khàn: “Cốt Ma, mi vậy mà lại còn sống sao.”
“Sao, ông muốn tôi chết lắm à? Nếu như tôi chết, vừa rồi cũng sẽ không có ai cứu ông đâu.” Quái vật xương trắng cười khẩy một tiếng.
“Cứu ta, cũng chính là cứu bản thân mi thôi” Đạo sĩ Ngọc Hư liếc mắt nhìn Cốt Ma: “Suy cho cùng, ta chết rồi, mi cũng không sống nổi”
“Đó là” Cốt Ma nở một nụ cười giễu cợt: “Ai bảo ta là một lớp xương do Ngọc Hư ông rút xuống chứ?”
Cuộc nói chuyện giữa Ngọc Hư và Cốt Ma lọt vào tai mấy người Trương Thác.
Triệu Chính Khải rùng mình một cá lẹ nó, người này đúng là không bình thường, mờ mờ ám ám”
Ánh mắt của đạo sĩ Ngọc Hư bỗng chốc khóa chặt trên người Triệu Chính Khải, giọng nói bình tĩnh: “Người bình thường sao có thể hiểu được cách làm của thần tiên, trút bỏ phàm căn, mới càng phù hợp với đại đạo.”