Chương 3114
Bành Kiệt đang nói, liền thấy những thành viên võ quán kia, giờ phút này, tất cả ánh mắt đều đang cùng nhìn về một hướng, bọn họ vốn đang mang bộ dáng ngang ngược, lúc này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tên nào cũng đứng thẳng tắp.
Cách đó không xa, Trần Đài đang đi cùng một người đàn ông trung niên chậm rãi tiến về bên này, trên người ông ta mặc quần áo luyện võ màu đen, bước đi nhanh nhẹn, trên người tự tản ra một loại uy thế, ánh mắt ông ta đảo qua, có thể khiến người ta không tự chủ được sinh ra sợ hãi, hiển nhiên, người này, đã từng trải qua tràng diện lớn.
“Quán chủ!”
“Quán chủ!”
Mọi người chào hỏi.
“Sư phụ, chính là người này” Trần Đài dẫn Trần quán chủ tới trước mặt Trương Thác: “Chính là cậu ta, liên hợp với kẻ khác, tính kế Bành Tử, làm cho võ quán chúng ta và nhà họ Bành mất hết mặt mũi, tên này ỷ vào mình là người của Lâm Thị, làm xăng làm bậy, quả thật không coi chúng ta ra gì”
Trần quán chủ nhìn về phía Trương Thác, trong nháy mắt nhìn thấy Trương Thác, thân thể Trần quán chủ run lên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, trong mắt ông ta, hơi lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
“Không phải nghĩ nữa, chính là tôi” Trương Thác lên tiếng.
Trương Thác vô cùng đơn giản nói ra bảy chữ, khiến cho Trần quán chủ hít vào một ngụm khí lạnh.
Ở trên chiến trường cổ, tuy thời gian Trương Thác xuất hiện không nhiều, nhưng anh xuất hiện, là có thể quyết định toàn bộ thế cục chiến trường, lúc Trương Thác không có mặt, Triệu Chính Khải đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy trên chiến trường, nhưng tất cả mọi người đều rất rõ ràng, tổng chỉ huy chân chính, chính là thanh niên chỉ có hơn hai mươi tuổi kiat Trần quán chủ từng lên chiến trường cổ, nhưng ở chiến trường cổ, ông ta chỉ là một binh sĩ nhỏ tâm thường, thậm chí bình thường nhìn thấy Trương Thác, cũng đều là cách rất xa nhìn, chưa từng được nhìn rõ.
Mà ngay tại vừa rồi, trong nháy mắt Trần quán chủ nhìn thấy Trương Thác, giống như lúc nhìn thấy anh trên chiến trường cổ vậy, bóng dáng anh như trùng khớp với thần linh, điều này khiến ông ta sững sờ, nhưng ông ta không dám tin tưởng, bởi vì ông nghe đồ đệ của mình nói, người trước mặt này, rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà thanh niên giống như thần linh mang đến hy vọng cho toàn bộ loài người kia, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, cho nên không ông ta không dám xác định.
Nhưng lúc Trương Thác cất tiếng nói, trong lòng Trần quán chủ trăm phần trăm xác định, đây chính là Trương Thác, chính là vị kia, tổng chỉ huy dẫn dắt đại quân loài người, đánh lui thú nhân!
Được mọi người dùng vẻ mặt cung kính đối đãi, Trân quán chủ, đối mặt với Trương Thác, quỳ một gối xuống đất, hai †ay ôm quyền, giọng nói vang dội: “Thuộc hạ, Trần Hưng, ra mắt tổng chỉ huy đại nhân!”
Quán chủ Trần Hưng đột nhiên làm ra động tác này, cùng với lời nói từ trong miệng phát ra, làm cho tất cả mọi người, đều triệt để sững sờ ngay tại chỗ, ra mắt tổng chỉ huy? Đây là ý gì?
Trần Hưng từng lên chiến trường cổ, vậy tổng chỉ huy trong miệng ông ta, há chẳng phải là, vị trong truyền thuyết kia…
Lúc này, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Trương Thác.
Trong lòng Bành Kiệt đột nhiên cả kinh, anh ta bỗng nhiên nghĩ tới, người này trước đó từng nói, cậu ta là chồng của Lâm Ngữ Lam, cậu ta căn bản không phải đang lừa gạt anh ta?
“Đứng lên đi”” Trương Thác nhìn về phía Trân Hưng nói.
Trân Hưng đứng dậy, trong mắt ông ta toát ra vẻ kích động vô cùng.