Chương 3116
Tưởng Thạch mỉm cười: “Anh Trương, anh biết đấy, đối mặt với một người như anh thì sợ rằng chúng tôi làm như thế này cũng như trò trẻ con thôi. Sở dĩ làm như vậy chỉ là muốn bày tỏ sự quyết tâm của Cửu Cục chúng tôi với anh Trương”
Trương Thác nhún vai: “Là quyết tâm muốn bắt tôi đi sao?”
Tưởng Thạch không nói gì.
Trương Thác đưa hai tay ra: “Có cần còng lại không?”
Lâm Trân lấy ra một cái còng tay màu bạc.
Tưởng Thạch nói: “Anh Trương, mặc dù biết rằng thứ này không có ích lợi gì cho anh, nhưng chúng tôi vẫn phải làm theo quy trình.”
“Cạch” một tiếng, còng tay lạnh lẽo đã ở khóa cổ tay của Trương Thác lại.
“Anh Trương, xin mời.” Lâm Trân làm ra một động tác xin mời.
Trương Thác nhìn lướt qua khuôn mặt của hai người và nói: “Tôi chỉ muốn xác nhận một điều. Đó là tình hình của vợ tôi bây giờ như thế nào rồi?”
“Anh yên tâm đi, bà Trương rất an toàn và được chăm sóc cẩn thận” Tưởng Thạch đáp.
“Được rồi” Trương Thác gật đầu: “Vậy thì đi th Các thành viên của Cửu Cục có trang bị súng đạn chủ động nhường ra một đường thẳng, Tưởng Thạch và Lâm Trân mỗi người đứng ở một bên của Trương Thác, họ cùng đi ra khỏi sân bay.
Tại cửa sân bay, có rất nhiều xe bọc thép đang đỗ và chúng đều được trang bị thiết bị tấn công hạng nặng, nên có thể thấy được rằng Cửu Cục đã đối xử nghiêm túc với hành động này như thế nào.
Và ở trung tâm của một hàng xe bọc thép đỗ ngay ngắn này, có một chiếc Hongdi dài có rèm che.
“Toàn bộ xe đều là chống đạn. Có thể đi trên loại xe ở cấp độ này thì tôi không thể phân biệt được rốt cuộc là một người phiền phức hay là cấp cao nữa” Trương Thác quan sát chiếc xe Honggdi có rèm che này.
“Anh Trương có thân phận đặc biệt. Lần này, tôi chỉ muốn anh Trương hợp tác một số việc mà thôi” Tưởng Thạch mở cửa xe, Trương Thác ngồi vào.
Còn Lâm Trân thì lên xe từ bên kia, ở trong xe, Tưởng Thạch và Lâm Trân cũng là mỗi người ở một bên Trương Thác.
Tưởng Thạch cầm lấy một chiếc mũ trùm đầu màu đen: “Anh Trương, anh biết quy tắc rồi đấy”
“Đương nhiên” Trương Thác gật đầu, cầm lấy mũ trùm đầu và chủ động đội lên đầu.
Chiếc xe từ từ khởi động, mặc dù Trương Thác có thể suy đoán ra vị trí và phương hướng của chiếc xe, nhưng lần này anh lại không muốn làm như vậy.
Khoảng nửa giờ sau.
“Anh Trương, bây giờ anh có thể cởi mũ trùm đầu ra.”
Giọng nói của Tưởng Thạch vang lên.
Trương Thác cởi mũ trùm đầu xuống và phát hiện cửa xe đã mở ra. Lúc này, xe đã đỗ trong một đại sảnh sáng sủa, xung quanh đại sảnh hoàn toàn trống trải và chỉ có một cái ghế ngồi.
Trương Thác xuống xe, chủ động đi đến cái ghế và ngồi xuống.
Tưởng Thạch và Lâm Trân đứng ở trước mặt Trương Thác.