Con Rể Quyền Quý

Chương 32: Đánh cược một lần





Trong chung cư không có thang máy,

hai người đi bộ lên tầng, trong lúc lên

tầng, Tần Âm kể cho Trương Thác

những câu chuyện về thầy giáo của cô

ta, ví dụ như những doanh nhân cất

công từ thủ đô đến xin thầy giáo chỉ bảo

mấy vấn đề về phát triển doanh nghiệp,

rất nhiều tạp chí trong nước cũng đều

có đăng những bài viết học thuật của

thầy giáo.

Hai người dừng lại ở tầng sáu tòa chung

cư.

Tần Âm gõ cánh cửa chống trộm màu

xanh lam kiểu cũ trước mặt.

“Ra liền, ai vậy?” Từ trong cửa truyền ra

một giọng nam còn trẻ.

“Đàn anh, là em đây.” Tần Âm cười trả

lời, ánh mắt cũng ngượng ngùng không

dám nhìn Trương Thác, cảm giác này

thật sự giống như đang dẫn nửa kia của

mình đến gặp mặt người lớn vậy.

Trương Thác nghe thấy rõ, sau khi Tân

Âm lên tiếng, rõ ràng bước chân của

người trong phòng đã tăng tốc độ, sau

khi cánh cửa chống trộm được mở ra,

Trương Thác nhìn thấy một thanh niên

đẹp trai mừng rỡ nhìn Tần Âm, trong ánh

mắt tràn đầy phấn khởi và yêu mến,

nhưng sau khi thanh niên này nhìn thấy

mình, sự phấn khởi trong mát lập tức

biến mất không còn dấu vết, ngay cả

sắc mặt:cũng kém hơn rất nhiều:

“Tiểu Âm, đây là…?” Thanh niên quay


sang Tần Âm hỏi thân phận của Trương

Thác, trong ánh mắt tràn đầy thái độ thù

địch.

“Là bạn của em, Trương Thác.” Tân Âm

hơi đỏ mặt khi giới thiệu: “Trương Thác,

đây là đàn anh khóa trên của tôi, cũng là

con trai của thầy giáo, Khổng Thư.”

“Xin chào.” Trương Thác chủ động chìa

tay ra với Khổng Thư.

“Ờ” Khổng Thư trợn ngược mắt, không

thèm nhìn bàn tay Trương Thác đang

chìa ra, chưng hửng xoay người đi vào

bên trong: “Được, vào đi.”

Trương Thác im lặng nhìn người thanh

niên trước mặt mình, hình như mình

chưa từng trêu chọc gì anh ta mà?

Tần Âm nhìn .Trương Tháo, cười đầy :áy.

náy, sau đó kéo cổ tay Trương Thác, đi

vào trong nhà.

Trương Thác thấy căn nhà này cũng

không rộng, chỉ hơn sáu mươi mét

vuông, đồ dùng trong nhà đều đã cũ kỹ,

trong nhà ngoại trừ Khổng Thư ra,

không còn ai khác.

“Anh, thầy giáo đâu rồi?” Tân Âm nhìn

trong phòng một vòng, nghi ngờ nói.

“Ông ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, đợi

lát nữa sẽ quay về.” Khổng Thư rót cho

Tần Âm một tách trà, còn Trương Thác

thì bị Khổng Thư lờ luôn.

Tần Âm lặng lẽ đẩy tách trà trước mặt

mình sang cho Trương Thác.

“Đúng rồi, Tiểu Âm, em còn nhớ tòa nhà

chúng ta nhìn qua lần trước không? Gần

đây anh nghiên cứu rất nhiều tài liệu,

gần như có thể đưa ra kết luận, tòa nhà

tuyệt đối sẽ khai phá lần nữa, các cửa

hàng xung quanh cũng là lựa chọn mua

sắm rất tốt.’ Khổng Thư cầm một cái

máy tính bảng, ngồi bên cạnh Tần Âm,

ngón tay không ngừng vạch lên màn

hình vi tính: “Còn có cổ phiếu 08752X

này nữa, cũng đáng được mua vào, tình

thế gần đây đều rất tốt, sắp sửa đón tiếp

một đợt tăng giá mới của thị trường

chứng khoán.”

“Em xem thử.” Tân Âm nhận lấy máy

tính, ánh mắt quét qua màn hình, khi thì

ánh mắt trở nên vui mừng, khi thì lại hơi

nghỉ ngờ.

Xem được một lát, Tân Âm chuyển ánh

mắt sang phía Trương Thác: “Trương

Thác, anh cảm thấy thế nào, tòa nhà Lạn

Vỹ này đã không thi công được một

năm nay rồi, gần đây có rất nhiều tin tức

khai phá trở lại, còn có cổ phiếu này

nữa.”

Trương Tháo liếc mát nhìn màn hình

một cái, trên đó đều là những tin tức

được ghi chép chỉ chít, cùng với đủ loại

tài liệu và suy đoán, tất cả đều do Khổng

Thư viết.

Trương Thác chẳng qua chỉ nhìn thoáng

qua một cái đã lắc lắc đầu: “Không

được, tôi đã từng nhìn thấy tòa nhà Lạn

Vỹ này hai lần rồi, đúng là cần phải khai


phá lại lần nữa, có điều cho dù hoàn

thành việc khai phá đi chăng nữa, các

cửa hàng xung quanh cũng sẽ không có

triển vọng mở rộng được, cô mua xong,

ít nhất phải đợi ba đến năm năm mới có

thể tăng giá lên được, trong khoảng thời

gian này, tiền mua cửa hàng mà để gửi

vào ngân hàng còn kiếm được nhiều lãi

hơn, về phần cổ phiếu này, hoàn toàn là

đùa giỡn thôi, chỉ cần tiền của cô ném

vào đây hơn hai ngày, toàn bộ đều sẽ trở

thành vỏ rỗng.”

“Không biết thì đừng nói mò!” Khổng

Thư không vui hừ lạnh một tiếng: ‘Nhà

đầu tư của tòa nhà kia nổi tiếng trên

kháp cả nước, còn có cổ phiếu kia, khi

tôi nghiên cứu đầu tư quản lý chuyên

nghiệp, đã từng nhìn thấy vô số những

án điển hình như vậy rồi, 80% có thể

tăng giá trị.”

Trương Thác cười cười: “Nếu đầu tư trên

thế giới này có thể dựa hoàn toàn vào lý

thuyết trên sách vở và án điển hình để

tiến hành, vậy mỗi người đều sẽ trở

thành triệu phú cả rồi.”

“Anh có ý gì vậy hả?” Khổng Thư trừng

mắt nhìn Trương Thác.

“Ý của tôi là, anh đã thấy những người

viết sách phát tài nhờ đầu tư bao giờ

chưa?” Trương Thác cười khinh bỉ: “Lý

thuyết chẳng qua chỉ là lý thuyết thôi,

thực tế chân chính và lý thuyết là hai

khái niệm hoàn toàn khác nhau, trước

tiên anh hãy hoàn thành một hạng mục

đầu tư thành công đã, anh sẽ phát hiện

ra, những kiến thức lý thuyết mà anh

học được hoàn toàn là rắm chó, tốc độ

tăng của cổ phiếu nằm trong tay nhà tư

bản.”

“Trò hề!” Khổng Thư vỗ mạnh xuống bàn

một cái: “Nhà tư bản thì sao, bản thân

đầu tư đã là một lần đánh cược rồi, nhà

tư bản cùng lắm cũng chỉ là người may

mắn hơn trong lần đánh cược này mà

thôi.”

“Anh quả là chưa từng đầu tư bao giờ.”

Khóe miệng Trương Thác chứa đựng ý

cười: “Nếu không anh sẽ không nói ra

những lời ngây thơ như vậy, không bằng

chúng ta đánh cược một lần đi?”

“Cược thì cược, đánh cược cái gì?”

Khổng Thư nhìn chằm chằm Trương

Thác, trong ánh mắt lộ ra sự giận dữ,

bây giờ anh ta cũng cảm giác được,

người đàn ông trước mặt mình đây đang

vứt kiến thức mình học tập nhiều năm

xuống đất mà ra sức giảm đạp, sỉ nhục:

“Đánh cược cổ phiếu anh vừa nói kia,

trong vòng mười lăm phút sẽ giảm

mạnh, thế nào?” Trương Thác nhướng

mày.

“Tiền đặt cược thì sao?”

Trương Thác dửng dưng nâng tay: “Tùy

anh”

“Được!” Khổng Thư gật đầu thật mạnh:

“Nếu tôi thăng, tôi muốn cả đời này anh


không được gặp lại Tiểu Âm nữa!”

“Anh!” Con ngươi Tần Âm co lại, đang

định mở miệng đã bị Trương Thác ngăn

lại.

“Được, nhưng nếu anh thua thì sao?”

“Mặc cho anh xử lý!”

“OKI” Trương Thác dùng tay ra hiệu với

Khổng Thư, sau đó rút điện thoại ra, gọi

một cuộc.

Trong nháy mắt điện thoại đã được kết

nối, Trương Thác còn mở cả loa ngoài

để Tân Âm và Khổng Thư đều có thể

nghe thấy âm thanh trong điện thoại.

“Lão đại, chuyện gì vậy?”

“Giúp tôi mua cổ phiếu này, số hiệu là

08752X, mua ba triệu thôi.”

“Được.” Người bên kia điện thoại trả lời

một tiếng, ngay sau đó, ba người đều có

thể nghe thấy âm thanh đánh máy từ

đầu kia điện thoại vang lên, qua khoảng

mười giây sau, người bên kia điện thoại

lại lên tiếng lần nữa: ‘Lão đại, anh có

nhầm không đấy, cổ phiếu này hoàn

toàn là cạm bẫy, em cam đoan chúng ta

hoàn toàn không mua được ba triệu,

nhiều nhất là mua được một triệu thôi,

cổ phiếu này sẽ giảm mạnh, sau đó ôm

chặt toàn bộ tiền của chúng ta.”

Nghe thấy giọng nói trong điện thoại,

Khổng Thư khinh thường bĩu môi một

cái: “Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ đi.”

Trương Thác cười khẽ, nói với người

trong điện thoại: “Cứ mua là được.”

“Được.”

Điện thoại ngắt, Trương Thác dựa vào

ghế sô pha.

“Diễn xong rồi đấy à?” Trong mắt Khổng

Thư đã tràn ngập chế giễu: “Anh có biết

giá trị cổ phiếu này bao nhiêu không hả,

ba triệu? Đối với cổ phiếu này mà nói,

cùng lắm cũng chỉ là chín trâu mất một

sợi lông mà thôi!”

“Làm sao anh kết luận được giá trị cổ

phiếu? Đọc được trên sách à?” Trương

Thác nhướng nhướng mày: ‘Trên sách

chỉ dạy anh kiến thức, sẽ không dạy anh

lòng người nham hiểm, cũng không dạy

anh quá nhiều mánh khóe bịp bợm

trong lĩnh vực kinh tế, tất cả những thứ

có thể học từ sách vở đều bị người ta

nắm rõ hết rồi, hơn nữa còn lợi dụng

nhiều hơn, anh phải biết rằng, phương

diện đầu tư này, kinh nghiệm quan trọng

hơn lý thuyết rất nhiều lần.”