Con Rể Quyền Quý

Chương 519



Chương 519:





Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Đúng vậy, người không lãng mạn như anh ấy, cũng chỉ có thể khắc ra bốn từ này thôi.”





Lưu giáo sư lắc đầu: “Nếu như này còn nói là không lãng mạn, thì trên đời này sẽ không có đàn ông lãng mạn nữa rồi! Khắc chữ trên vàng Mantech! Trên đời này, chồng của cô là người đầu tiên làm được chuyện này đáy.





Những người xem xung quanh, nghe những lời của giáo sư Lưu, chỉ có cảm giác bối rối không hiểu lắm.





“Giáo sư Lưu, cái vàng Mantech này mà cô nhắc đến, là cái thứ gì vậy?”





“Kim loại quý hiếm.” Giáo sư Lưu nói bốn chữ này một cách rất tôn trọng: “Chú ý, kim loại quý hiếm mà tôi đang nói đến không để chỉ những thứ vàng đầy rẫy trên đường phó, trên thế giới vàng Mantech được biết, cộng dồn lại không đến 1m3, giá trị quý hiếm của nó không thể tưởng tượng nỗi.”





Ngay khi lời nói của Giáo sư Lưu cháắm dứt, những người xung quanh được một phen náo nhiệt, cả thế giới chỉ có một mét khối, đây chẳng phải giá trị biết bao nhiêu sao?





Chẳng trách vừa rồi giáo sư Lưu hỏi Trương Thác đó chiếc nhẫn mua bao nhiêu tiền, nếu hiếm như lời giáo sư Lưu nói, một mảnh nhỏ như vậy, hẳn là có giá mấy chục tỷ đô la Mỹ.





Kha Bân sắc mặt vô cùng xấu xí, vừa rồi anh ta còn nói lớn rằng đây là diễn viên mà Trương Thác đã tìm được, không ngờ đó là chuyên gia đến từ Kinh Thành, còn nói đây là một chiếc nhẫn hợp kim nhôm, cuối cùng lại là vàng Mantech mà cả thế giới cộng dồn lại cũng chưa được 1m3.





Giáo sư Lưu cầm chiếc nhẫn này: “Vàng Mantech là kim loại cứng nhất được biết đến trên thế giới. Hầu hết mọi quốc gia đều muốn có một mảnh để nghiên cứu, nhưng sản lượng toàn thế giới chỉ có bấy nhiêu, nhiều quốc gia muốn có được nó, nhưng không có cách nào khác . Hoa Hạ từng dùng một miếng vàng Mantech cùng kích cỡ với chiếc nhẫn này để cho thuê, và chỉ phí cho một năm là một tỷ đô la Mỹ.”





Lời của giáo sư Lưu lại một lần nữa khiến mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là một mảnh nhỏ như vậy, một năm quốc gia cho thuê một tỷ đô la Mỹ? Chỉ riêng khoản tiền thuê này đã có thể đỡ được toàn bộ gia sản của hầu hét những người có mặt tại đây rồi!





Bao gồm cả Lâm Ngữ Lam, đều líu lưỡi ngạc nhiên vì cái giá này.





Khuôn mặt của Trình Giai Hân đặc biệt xáu xí, cô vừa mới khoe chiếc nhãn mười gam kim cương trị giá hơn ba triệu nhân dân tệ (tương đương hơn 10 tỷ đồng VNĐ), nhưng giờ cô phát hiện chiếc nhẫn kim cương của mình không bằng một thứ rác rưởi so với chiếc nhẫn trên tay Lâm Ngữ Lam.





Giáo sư Lưu nói lại: “Những gì tôi nói chỉ là giá thuê. Nếu muốn mua một miếng vàng Mantech như vậy, trừ khi có một lối đi đặc biệt, nếu không hoàn toàn không thể mua được. Loại kim loại này, cho dù dùng tia laser, cũng hoàn toàn không thể cắt được. Nếu dùng tia laser để mài, mài thành một chiếc nhẫn như vậy đòi hỏi tốn rất nhiều nhân lực tiền của, cơ bản là không thể tưởng tượng được, điều quan trọng nhất là có người khắc cả chữ trên đó nữa!”





Khi giáo sư Lưu nói về việc khắc chữ, ngay cả bản thân cô cũng không thể tin được, nếu cô không tận mắt chứng kiến, nếu ai đó nói với giáo sư Lưu rằng, trên vàng Mantech có thể khắc chữ, giáo sư Lưu nhất định sẽ nghĩ họ bị điên rồi.





Và bây giờ, giáo sư Lưu cảm thấy không biết mình có đang bị điên hay không, nhìn Trương Thác: “Có thể nói cho tôi biết, anh làm sao có thể khắc chữ trên này được không?”





“Rất đơn giản, từ từ mài là được mà.” Trương Thác nhún vai.





Giáo sư Lưu nghe Trương Thác nói, đôi mắt nhìn chằm chằm, thật lâu mới thốt ra hai chữ: “Lợi hại!”





Lời nói của giáo sư Lưu đã hoàn toàn làm mới nhận thức của những người có mặt,vừa rồi một vài người chế giễu Trương Thác đó, lúc này đều cảm thấy xấu hổ đến mức ngay cả đầu cũng không dám ngẳng lên, dùng sự thiếu hiểu biết của mình để chế nhạo người khác, nghĩ thôi cũng đã thấy mắt mặt rồi.





Đặc biệt là Kha Bân và Trình Giai Hân, bao gồm cả Triệu Tu, người đã nói chuyện tặng nhẫn kim cương, lúc này chỉ cảm thầy sắc mặt ửng hồng, xấu xí vô cùng.





Lâm Ngữ Lam đỏ mặt, cô chưa bao giờ nghĩ món quà mà Trương Thác tặng cho mình lại đắt tiền như vậy, lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là một chiếc nhãn hợp kim nhôm bình thường, ngay lúc này, cô ấy cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.





Giáo sư Lưu trả lại chiếc nhẫn làm bằng vàng mantech cho Lâm Ngữ Lam trong trạng thái rất không nỡ.





Lâm Ngữ Lam cầm chiếc nhẫn trong tay, lại kề cà đeo mãi chưa được.





“Bà xã, sao lại chưa đeo?”





“Cái này quá quý giá.” Lâm Ngữ Lam nhìn chiếc nhẫn trong tay trị giá máy chục tỷ đô la Mỹ, còn đắt hơn cả Lâm Thị!





Trương Thác chủ động cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại của Lâm Ngữ Lam và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Lâm Ngữ Lam: “Bà xã, đây là quà của anh tặng em. Không cần quan tâm nó đắt hay không, em chỉ cần coi nó như một chiếc nhẫn bình thường là được.”





Lâm Ngữ Lam nhìn ngón áp út của mình: “Nói thì nói như vậy, nhưng làm sao em có thể xem nó như chiếc nhẫn bình thường được.”