Con Rể Quyền Quý

Chương 523



Chương 523:





Kha Bân chỉ cảm thấy, bản thân đắm lên cây bông một cú đắm cực mạnh, loại cảm giác này khiến bản thân vô cùng khó chịu.





Lâm Ngữ Lam và Trương Thác không ở nhà hàng Tân Khải lâu hơn, sau khi rời nhà hàng trực tiếp lái xe về nhà, về phần hạng mục do Lý Na phụ trách, Lâm Ngữ Lam tuyệt đối an tâm.





Một đêm lặng lẽ trôi qua.





Sáng sớm hôm sau, Trương Thác vừa dậy, đi vào sân, đánh quyền vào cây cổ thụ.





Giang Tĩnh kéo một chiếc vali đi ra khỏi nhà, đứng ở phía sau Trương Thác, “Anh Trương.”





Trương Thác quay đầu lại, nghi hoặc nói: “Cô đây là sắp đi xa?”





Giang Tịnh khẽ mỉm cười, “Tôi đến đây là xin từ chức, trong khoảng thời gian này, Lâm Tổng đã không còn gặp nguy hiểm nào nữa, tôi nhận được tin tức những người trước đây muốn hãm hại Lâm Tổng cho tới bây giờ vẫn chưa thông báo bắt cứ nhiệm vụ nào, đây cũng có nghĩa là, nhiệm vụ của tôi đã kết thúc rồi.”





Giang Tĩnh nói xong, mắt nhìn cây cổ thụ trước người Trương Thác, tiếp tục nói: “Hơn nữa, có anh Trương bảo vệ Lâm Tổng, có hay không có tôi đều giống nhau.”





Trương Thác gật đầu, đối với Giang Tịnh, anh ấy vẫn là có án tượng rất tốt, cô gái này rất nỗ lực, rất có trách nhiệm: “Đã nhận nhiệm vụ tiếp theo chưa?”





“Tôi đã nhận rồi, chủ thuê đang đợi tôi đến nhận nhiệm vụ, phía Lâm Tổng, nhờ anh Trương nói giúp tôi “Được, có cần tôi tiễn cô không? “ Trương Thác chỉ vào chiếc xe bên cạnh.





“Không cần.” Giang Tịnh giơ chìa khóa xe trong tay cô lên: “Tôi vẫn thích tự mình lái xe, anh biết đấy, chúng tôi làm ngành này không có nhiều tự do, không có kỳ nghỉ, đi đường bình thường chính là du lịch. “





“Vậy thì tôi chúc cô…” Trương Thác mỉm cười với Giang Tịnh: “Đi đường vui vẻ.”





“Cảm ơn.” Giang Tịnh mở cửa xe ngồi lên xe.





Sau khi Lâm Ngữ Lam thức dậy, nghe được tin tức Giang Tịnh đã đi rồi, trong lòng thở dài, trong hai tháng ngày đêm cùng nhau này, là con người ai cũng sẽ nảy sinh tình cảm, Giang Tịnh đã ở bên cạnh bảo vệ Lâm Ngữ Lam, đột nhiên rời xa, khiến Lâm Ngữ Lam cảm giác như thiếu thốn một thứ gì đó.





Trương Thác từ lâu đã quen với kiểu phân ly như thế này, nên anh nhìn vấn đề rất thoáng.





Trương Thác chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Ngữ Lam, sau khi Lâm Ngữ Lam ăn xong, Trương Thác thu dọn đồ ăn rồi nói: “Bà xã, hôm nay anh có vài việc phải làm.





Em tự đến công ty nhé.”





“Vâng ạ.” Lâm Ngữ Lam gật đầu.





Bây giờ Lâm Ngữ Lam đối đãi Trương Thác với thái độ có chút gia trưởng hơn rồi, nàng bất chợt nghe lời Trương Thác hơn rồi.





Nhìn Lâm Ngữ Lam rời đi, Trương Thác đứng ở cửa sân, lạnh lùng nói: “Đứng đã hơn hai tiếng đồng hỗ rồi, không biết mệt sao?”





“Hi hì, tôi lại tự cho rằng ẩn nắp cũng rát tốt mà.” Một bóng người chậm rãi đi tới trước cửa sân.





Đây là một người đàn ông trung niên để râu, chưa cắt, ăn mặc xu xòa, chân chỉ mang một đôi dép lê.





*Xin tự giới thiệu, tôi tên là Nguyên Kim, thuộc phân đội Lợi Nhẫn.” Người đàn ông trung niên chủ động đưa tay về phía Trương Thác.





Trương Thác còn không thèm nhìn về phía đối phương đang đưa tay ra: “Người của Lợi Nhẫn, tìm tôi làm gì?”





“Ha ha.” Nguyên Kim cười khúc khích: “Anh Trương rất thích kiểu biết rõ còn hỏi, vụ cháy của trang viên nhà họ Liêu, tôi muốn nói chuyện với anh Trương một chút.”





“Vậy thì đứng đây nói nhé.” Trương Thác chặn cửa sân.





Nguyên Kim giật mình nhìn, sau đó mỉm cười: “Tôi còn tưởng rằng anh Trương sẽ mời tôi vào một tách trà đấy.





“Tôi sẽ chỉ mời bạn bè của tôi uống trà, có việc thì nói nhanh đi.”





Nguyên Kim gật đầu: “Vậy thì tôi sẽ không vòng vo nữa.