Con Rể Quyền Quý

Chương 542



Chương 542:





Mặc dù trước cửa nhà Chúc có rất nhiều người, nhưng không có nhiều xe cộ đậu. Mọi người đều đậu xe ở nơi khác và đi bộ qua. Điều này cho thấy uy danh của gia đình Chúc cao đến mức nào.





Trương Thác đã đến thăm nhà Chúc một lần, đường đi dựa vào trí nhớ của mình, anh bắt taxi, và chỉ đường cho tài xế.





Khi còn cách trang viên nhà họ Chúc một km, tài xế taxi nhìn chằm chằm vào hai bên đường.





“Mẹ ơi, cái này là đang làm gì vậy? Toàn là những chiếc xe hạng sang, còn sang trọng hơn cả các triển lãm ô tô, còn đều là những biển số thượng hạng nữa. Nhìn kìa, đó là biển số của nhà nước, còn bên kia nữa, năm con số tám.”





Người tài xế nhìn dòng xe hai bên đường, tay cầm vô lăng run rẩy, lỡ va vào một chiếc thì coi như kiếp này cũng không thể đền nồi.





Những chiếc xe hạng sang này xếp thành một hàng dài hơn 30m, xa hơn nữa là hai bên đường vắng tanh, không một bóng xe.





Khi taxi đến đây, đã bị người khác chặn lại.





Đây là một người đàn ông trung niên mặc sắc phục công an, sau khi chặn xe taxi lại, đã gõ gõ vào kính xe.





“Chào anh cảnh sát.” Người tài xế taxi hạ kính xuống, cười trừ.





Người cảnh sát trung niên sốt ruột nhìn tài xé taxi: “Ai cho anh lái xe đến đây? Quay lại đi.”





Anh tài xế taxi nói với vẻ mặt khổ sở: “Anh công an, đây cũng không có biển cắm, nên tôi đã lái đến, tôi sẽ lui lại liền, lui lại liền.”.





Người tài xế taxi chưa kịp nói xong, đã vội vã cài số lùi xe.





“Bác tài à, tôi xuống xe trước nhé, quét mã QR thanh toán cho bác.” Trương Thác mở cửa xe, bước xuống và liếc nhìn.





Trang viên nhà họ Chúc có diện tích vô cùng rộng lớn, chỉ riêng những bức tường vây quanh sân đã dài hàng chục mét.





Cánh cổng sơn màu đỏ thắm, vốn dĩ đã đại diện cho một địa vị thân phận.





Trương Thác nhấc chân đi về phía cổng nhà họ Chúc, mới đi được hai bước liền bị người chặn lại, chính là người cảnh sát trung niên vừa mới chặn xe taxi. Cả nhà thông cảm hơi ít chương vì đang còn nhiều việc nhé!





“Đứng lại, cậu làm gì đấy?”





Người cảnh sát trung niên cảnh giác nhìn Trương Thác.





“Vào trong, có chuyện gì hả.” Trương Thác nhếch miệng đi về phía cổng nhà họ Chúc.





“Vào trong?” Người cảnh sát nhìn Trương Thác dáng vẻ hai tay không có gì, có chút buồn cười. Ai đến Chúc gia, mang theo không phải lễ vật quý giá, còn sợ họ không nhận, tên tiểu tử này được đấy, tay không mang gì đã đến, cho rằng nhà họ Chúc này là nơi nào chứ?





*Đi đăng ký trước đi.” Người cảnh sát trung niên duỗi tay.





chỉ sang một bên.





Trương Thác liếc mắt nhìn, bên đó có một bàn đăng ký, rất nhiều người mang theo quà, đang đứng đó để đăng ký.





“Cậu là người nhà họ Chúc à?” Trương Thác tò mò hỏi, anh ấy không nhớ là đến nhà họ Chúc lại có thủ tục này.





“Anh Bình đã sắp xếp rồi, yêu cầu cậu đăng ký thì cậu cứ đi đăng kí đi!” Người cảnh sát trung niên có chút không hài lòng nói.





Trương Thác nghe lời nói của cảnh sát trung niên này, nhíu mày lại, người này anh ấy trước giờ chưa từng nghe qua.





“Thật xin lỗi, tôi đến nhà họ Chúc, trước giờ không phải đăng ký.” Trương Thác vượt qua cảnh sát trung niên, đi về phía cửa lớn nhà họ Chúc.





“Đứng lại!” cảnh sát trung niên sải bước đến trước mặt Trương Thác: “Cậu nói không đăng ký liền không đăng ký? Cậu cho rằng cậu là ai?”