Con Rể Quyền Quý

Chương 566



Chương 566:



“Sao? Không nói, muốn bao che cho nhau hả?” Ấn Quang Tuấn nhíu mày: “Nếu các cậu không nói thì tôi sẽ kêu người ra nhận mặt!” Nói xong, Ấn Quang Tuấn nhìn Hạ Đường nói: Hạ, kêu người ra đây đi!



Hạ Đường gật đầu, phất tay. Một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra từ căn phòng nhỏ, chính là người đã bị Lưỡi Đao đuổi đi vào hôm qua. Người phụ nữ trẻ tuổi đi đến chào hỏi Hạ Đường và Ấn Quang Tuấn. Hạ Đường nói: “Hôm qua lũ xấu xa này đã đánh con trai tôi, chẳng quan tâm mà bỏ đi, nếu không phải cô ta đưa con trai tôi tới bệnh viện thì e rằng lúc này con trai tôi đã không còn trên đời nữa!



Người phụ nữ trẻ tuổi cố ý nói chuyện hôm qua cực kỳ nguy cấp, thậm chí sau khi đám Trương Thác rời đi, cô ta cố ý lấy con dao cắm trên hõm vai Hạ Tấn Dương ra, chờ Hạ Tấn Dương mất máu quá nhiều thì mới đưa anh ta tới bệnh viện.



Nghe Hạ Đường nói, sắc mặt Ấn Quang Tuấn rất khó coi.



Nếu Hạ Tấn Dương thật sự mất mạng ở Đại Hải thì mình cứu vãn kiểu gì cũng vô ích. Địa vị trong giới kinh doanh của Hạ Đường sẽ giúp ích rất lớn trên con đường thăng chức của ông ta. Ấn Quang Tuấn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi nói: “Nói đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?



Người phụ nữ trẻ tuổi gật đầu, đáp: “Bí thư Ấn, tôi vốn là thành viên dự bị của Lưỡi Đao, nhiệm vụ lần này là bảo vệ anh Hạ Tấn Dương đến vùng biển quốc tế để trao đổi. Trong quá trình bảo vệ anh Hạ Tấn Dương, bởi vì bản thân đội viên Hàn Ôn Nhu phát sinh xung đột tranh cãi với Hạ Tấn Dương nên Hàn Ôn Nhu chủ động ẩu đả anh Hạ. Khi anh Hạ phân rõ phải trái với cô ta thì bạn trai của Hàn Ôn Nhu xuất hiện, lại đánh đập tôi và anh Hạ, hơn nữa còn mua chuộc thư ký Bình.



Cô ta đã sớm suy nghĩ kỹ lời thoái thác, hơn nữa còn đắp nặn mình thành nhân vật chính nghĩa, còn đám Hàn Ôn Nhu là kẻ tội ác tày trời. Ấn Quang Tuấn thừa biết Hạ Tấn Dương là loại người gì, ông ta lập tức biết rõ người phụ nữ trẻ tuổi này nhắc tới xung đột tranh cãi là gì, có điều ông ta không truy vấn tới cùng, bây giờ ông ta chỉ cần một lý do để trách cứ đám Hàn Ôn Nhu..



Nghe người phụ nữ trẻ tuổi nói xong, Ấn Quang Tuấn nhìn về phía nhóm Hàn Ôn Nhu: “Các cô còn gì để nói? Thành viên dự bị của Lưỡi Đao, quốc gia bồi dưỡng các cô là để các cô đánh người nộp thuế hả?!



Đội trưởng Tôn vội giải thích: “Bí thư Ấn, chuyện này là có nguyên nhân!



“Láo xược!” Ấn Quang Tuấn đập tay lên bàn, uy nghiêm nhìn đội trưởng Tôn: “Cậu chẳng qua chỉ là đội trưởng đội ngũ dự bị, lãnh đạo của các cậu đâu? Anh ta quản lý các cậu kiểu này hả? Tôi thấy các cậu đừng chuyển chính thức nữa, đào thải hết đi cho rồi!!



Nghe vậy, sắc mặt đám đội trưởng Tôn trăng bệch. Người phụ nữ trẻ tuổi đứng đẳng sau, đắc ý nhìn đám đội trưởng Tôn.



Đột nhiên một tiếng cười lạnh vang lên, Trương Thác đi tới: “Bí thư Ấn, quan uy to gớm nhỉ, ông là bí thư của thành phố Đại Hải, nhưng hình như đâu có nhúng tay vào Lưỡi Đao được đâu nhỉ?



Trương Thác bước ra, đám đội trưởng Tôn liên tục nháy mắt với Hàn Ôn Nhu để Hàn Ôn Nhu ngăn cản Trương Thác đừng nhiều lời.



Nhìn người trẻ tuổi dám chống đối mình, Ấn Quang Tuấn nhíu mày: “Cậu là ai?



“Bí thư Ấn, anh ta chính là bạn trai của Hàn Ôn Nhu, hôm qua anh Hạ Tấn Dương đã bị anh ta phế bỏ.” Người phụ nữ trẻ tuổi vội nói.



“Là cậu!” Con ngươi Ấn Quang Tuấn co rụt lại: “Cậu đánh người, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật mà còn dám chủ động xuất hiện, coi pháp luật không ra gì hả?



“Tôi thấy người không coi pháp luật ra gì là ông mới đúng!



Trương Thác nhìn chằm chằm vào Ấn Quang Tuấn: “Hôm qua Hạ Tấn Dương đùa giỡn phụ nữ, tôi ra tay trừng trị cậu ta, ông chẳng những không thưởng cờ cho tôi mà còn đòi truy cứu trách nhiệm của tôi, ông cố ý bao che đúng không?!



“Cậu nói bậy!” Hạ Đường hét lên: “Cậu bảo con trai tôi đùa giỡn phụ nữ, bằng chứng đâu?



“Đúng thế” Ấn Quang Tuấn gật đi Trương Thác chỉ vào đám đội trưởng Tôn: “Người ở đây đều chứng kiến rõ ràng, có được coi là bằng chứng không?



“Bằng chứng đâu?



“Nực cười” Ấn Quang Tuấn khinh thường nói: “Các người là đồng lõa, đương nhiên nói gì mà chẳng được? Chỉ có nhân chứng chứ không có vật chứng, tôi dựa vào đâu mà tin cậu?!



“Vậy thì tốt quá” Trương Thác mỉm cười: “Các người bảo tôi đánh Hạ Tấn Dương, bằng chứng đâu?!



“Băng chứng là tôi tận mắt chứng kiến!” Người phụ nữ trẻ tuổi lớn tiếng nói.