Chương 622:
Tô My liếc mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người thanh niên mặc áo đen. Cô ta có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ trên người đối phương.
Tô My cau mày, cuối cùng ánh mắt của cô ta liền tập trung vào một ký hiệu dưới cổ tay áo của đối phương.
“Người nhà họ Triệu?” Tô My nhíu mày.
“Cô là ai?” Trong lòng gã mặc đồ đen không khỏi cả kinh, không ngờ đối phương lại nhận ra thân phận của mình.
Dựa vào ánh mắt của Tô My anh ta có thể biết được mình đã để lộ thân phận của mình bởi ký hiệu dưới cổ tay áo, hơn nữa người có thể nhận ra được ký hiệu này đều là những người của võ cổ.
Tô My liền lấy ra một lệnh bài giơ về phía đối phương.
“Họ Tô?”
Người thanh niên áo đen nhìn tấm lệnh bài mà Tô My lấy ra, hít một hơi thật sâu, trong mắt có chút do dự. Cả nhà họ Triệu và nhà họ Tô đều xuất thân từ võ cổ đại, từ trước đến nay đều là nước sông không phạm nước giếng.
Tô My nhìn thanh niên áo đen, cuối cùng dán chặt ánh mắt vào lưỡi kiếm ngắn trên thắt lưng của thanh niên áo đen, mở miệng nói: “Người đứng đầu sau này nhà họ Tô của chúng tôi đang dùng bữa ở bên trong, nhà họ Triệu của các người làm như vậy chỉ sợ là có chút không thích hợp?”
“Bên trong là gia chủ tương lai sao?” Thanh niên áo đen sửng sốt, nếu lần này để gia chủ tương lai của nhà họ Tô mang đi, thật sự rất khó xử.
“Tôi có cần nói đùa với một người ngoài như nhà họ Triệu không?” Tô My lộ ra vẻ khinh thường, dấu hiệu trên cổ tay của người thanh niên áo đen này cũng biểu hiện cho thân phận và địa vị của anh ta ở trong nhà họ Triệu.
Thanh niên mặc áo đen bị lời nói của Tô My làm cho tức giận, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ nói: “Gia chủ tương lai của nhà các người đã cầm vật quan trong của ông hai nhà chúng tôi, cần phải trả lại”
Sau khi ăn xong cơm trưa, Lâm Ngữ Lam cũng không trở lại công ty, những chuyện của công ty cần cô phải giải quyết sáng nay đều đã được Trương Thác giải quyết xong. Trong khoảng thời gian này, Lâm Ngữ Lam cảm thấy quá mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi.
Tô My cũng cùng Lâm Ngữ Lam trở về nhà, từ hôm nay trở đi, cô ta chính là người bảo vệ riêng của Lâm Ngữ Lam.
Vừa bước vào cửa, Trương Thác liền chú ý tới vẻ mặt đầy mệt mỏi của cô, khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam liền về phòng ngủ thiếp đi.
“Anh Trương, tôi có chuyện muốn nói với anh” Sau khi nhìn thấy Lâm Ngữ Lam đi nghỉ ngơi, Tô My liền bước tới chỗ Trương Thác.
“Ừm, cô nói đi” Trương Thác gật đầu.
“Anh Trương, tôi biết anh tuổi trẻ đầy triển vọng, có thể cùng với gia chủ nhà chúng tôi trở thành đối tác làm ăn, hoặc ít hoặc nhiều cũng đã chứng minh được thực lực của anh. Tuy nhiên, nhà họ Tô không giống như trong tưởng tượng của anh, trọng điểm là tôi cũng không phải nhiều lời với anh, tôi chính là muốn nói, cô Lâm sau này sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Tô, thân phận của anh so với cô ấy thực sự kém quá xa. Như vậy đối với anh hay đối với cô ấy cũng không phải là tốt”
Sau khi Tô My nói xong những lời này, cô ta không nói thêm gì nữa. Tô My nghĩ chính bản thân mình đã nói rất rõ ràng, Trương Thác hẳn có thể hiểu được.