Con Rể Quyền Quý

Chương 624



Chương 624:



“Vậy thì quyết định như vậy đi, vừa rồi Lý Thanh gọi điện tới, nói công ty có chút chuyện, em đến đó xử lý một chút”



Lâm Ngữ Lam vẫy tay với Trương Thác, cầm chìa khóa xe đặt trên tủ giày trước cửa, lên xe cùng với Tô My đến tập đoàn Nhất Lâm.



Không lâu sau khi Lâm Ngữ Lam rời đi, một chiếc Aston Martin đậu bên ngoài khuôn viên biệt thự.



“Đại ca”



Cửa xe mở ra, Bạch Trình mặc áo khoác dài tay bước xuống xe, Trương Thác chưa kịp nói gì, anh ta đã nói trước: “Gọi điện thoại cho anh không được, cho nên tôi đã đến đây tìm anh”



“Sao vậy, có chuyện gì gấp sao?” Trương Thác đi ra tưới hoa cũng không cầm điện thoại di động.



Nếu như không phải có chuyện gì nghiêm trọng Bạch Trình sẽ không liên lạc với anh, hiện tại trực tiếp đi tìm, hẳn là có nguyên nhân.



“Đại ca, anh nhìn xem” Bạch Trình bước đến cổng khu nhà, sau đó liền xắn tay áo bên trái lên.



Trương Thác nhìn thấy trên cánh tay trái của Bạch Trình có một vết sẹo sâu, vết sẹo dài gân 10cm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được là do một lưỡi dao sắc bén gây ra.



Trương Thác nhíu mày, Mặc dù Bạch Trình thường ngày trông có vẻ không được tốt, nhưng là một trong mười vương của đảo Ánh Sáng, thân thủ của Bạch Trình khiến người khác không thể coi thường. Ngay cả trong mười vương, Bạch Trình cũng là người đứng đầu tiên.



“Làm sao vậy?” Trương Thác hỏi.



“Một kiếm”



Bạch Trình duỗi một ngón tay ra: “Đại ca, không phải gân đây anh phái tôi đi thăm dò một số chuyện liên quan tới sách cổ sao? Tôi đi đến các lăng mộ xung quanh, nhìn thấy một cao thủ, anh ta chỉ cần một kiếm đã có thể để lại một vết thương trên cánh tay của tôi Khi Bạch Trình nói ra chuyện này trong mắt mang theo sự tán thưởng.



Một nhát kiếm.



Trương Thác vừa nghe thấy những lời Bạch Trình nói thì vô cùng ngạc nhiên.



Năng lực của Bạch Trình như thế nào, anh là người rõ hơn bất cứ ai, thậm chí ngay cả Trương Thác cũng không thể chỉ sử dụng một nhát kiếm là có thể khiến Bạch Trình bị thương.



Trương Thác đặt vòi hoa sen trong tay xuống.



“Đưa tôi đi xem”



Bạch Trình gật đầu, lái xe đưa Trương Thác đi về phía nghĩa trang.



Nghĩa trang mà Bạch Trình sắp đến là một di tích lịch sử có lịch sử gần tám trăm năm, xung quanh nghĩa trang có một số người đang chăn gia súc sinh sống.



Trước kia, phóng viên từng đến đây để phóng vấn những người dân này, hỏi bọn họ tại sao lại sinh sống ở quanh khu nghĩa trang này, và câu trả lười của những người dân ấy đã khiến phóng viên cảm thấy không thể tin được.



Những người dân chăn nuôi gia súc này cho biết, từ xưa đến nay nghĩa trang này là một bãi đất trống, khu vực thuộc nghĩa trang đều không có lấy một ngọn cỏ, một con chim, nhưng sau khi bước ra khỏi nghĩa trang thì đất đai lại vô cùng phì nhiêu, xanh tốt.



Ngay sau khi bài báo được xuất bản, rất nhiều người đều mang theo thái độ ngờ vực, không quản đường xá xa xôi đến đây để chứng thực. Sau khi được tận mắt chứng kiến, bọn họ mới thật sự tin vào những lời mà những người dân ở đây nói.



Bên trong nghĩa trang quả thực không có lấy một ngọn cỏ, thậm chỉ là cỏ dại cũng không hề có.



Lúc đó có người đặc biệt bắt được hai con chim nhỏ, sau đó đặt vào trong mảnh đất này, không ngờ hai con chim đó không những không bay đi, mà còn nhảy nhót điên cuồng, như thể trên mặt đất có thứ gì đó vô cùng đáng sợ.



Sự việc này khiến rất nhiều người tò mò, nhưng cho đến nay, không một ai có thể tìm ra nguyên do.