Con Rể Quyền Quý

Chương 640



Chương 640:



Nhóm người nhà họ Lâm nhìn về phía Trương Thác, mở miệng hỏi: “Thác, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”



Khóe miệng Trương Thác cong lên một nụ cười, nhìn chằm chằm Vương Anh Tuấn: “Ai phái anh đến đây?”



“Tôi không hiểu ý anh đang nói lắm” Vương Anh Tuấn lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.



“Đồng chí Thác, cái này cậu mang ra đùa giỡn, e rằng có hơi quá đấy”



Lưu Chính Hạ bố của Lưu Linh Chi cau mày nói: “Những lời này này cậu không được nói bậy”“



“Ông xã, rốt cuộc chuyện là thế nào vậy?” Lâm Ngữ Lam ngồi bên cạnh Trương Thác, trên khuôn mặt tươi cười có cái gì đó không đúng, cô biết rất rõ Trương Thác, biết Trương Thác không phải loại người vô duyên vô cớ nói về ai mà không có mục đích.



“Lâm Ngữ Lam, tôi muốn chồng cô xin lỗi Vương Anh Tuấn” Lưu Linh Chỉ lớn tiếng mở miệng nói.



Trương Thác nghe Vương Anh Tuấn nói, ngón tay vẫn gõ trên mặt bàn: “Tôi cho anh thời gian là ba giây, anh không nói tôi sẽ đánh vỡ đầu của anh. Ba…”



“Người anh em Trương Thác, tôi không biết tôi đã đụng chạm gì anh… Vương Anh Tuấn mở miệng, mong muốn giải thích.



“Hai” Âm thanh tính giờ của Trương Thác một lần nữa lại vang lên.



“Họ Trương kia, anh đã thôi chưa vậy? Cứ như vậy mà vu oan cho chúng tôi sao?” Lưu Linh Chỉ nói lớn tiếng.



“Một” Sau khi giọng nói Trương Thác vừa dứt, lòng bàn tay đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn.



Mặt bàn chấn động một cái, làm đôi đũa đặt trên bàn trước mặt Trương Thác cũng rung theo, bàn tay Trương Thác vung lên, võ vào chiếc đũa, làm cho chiếc đũa, ngay giây phút này giống như mũi tên sắc bén bắn nhanh về phía Vương Anh Tuấn.



Một chiêu này của Trương Thác làm cho mấy người nhà họ Lưu, cùng với hai cô của Lâm Ngữ Lam đều sửng sốt.



Đây khác gì cảnh trong các phim kiếm hiệp, làm sao mà anh làm được như vậy?



Sắc mặt Vương Anh Tuấn liền thay đổi, mắt thấy chiếc đũa càng ngày càng gần mình, anh ta liền nhanh chóng nhảy sang một bên, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát.



Trương Thác cười nói: “Không giả bộ được nữa sao?”



Thân thủ nhanh nhẹn của Vương Anh Tuấn lộ ra, làm cho sắc mặt của những người nhà họ Lưu tái đi. Trong số đó người giật mình nhất chính là Lưu Linh Chỉ.



Cô ta cho tới bây giờ cũng chưa từng biết, Vương Anh Tuấn lại có thân thủ như vậy.



Vương Anh Tuấn phủi bụi trên người một cái, khóe miệng nở ra nụ cười quái dị: “Thật là thú vị, không nghĩ tới nhiệm vụ lần này khó hơn so với những gì tôi đã tưởng tượng, Nhà họ.



Lâm lại có một cao thủ như anh”



“Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?” Lưu Linh Chỉ đứng ở một bên, nhìn sự thay đổi của Vương Anh Tuấn, suy nghĩ có chút bị đình trệ.



Vương Anh Tuấn nhún vai một cái: “Tôi thật sự rất tò mò, làm sao anh nhìn ra được? Chiêu thức hạ độc của tôi, tôi vốn rất tự tin”



“Tôi không nhìn ra”



Trương Thác lắc đầu: “Tôi đoán”



“Đoán?”



Sắc mặt Vương Anh Tuấn liền thay đổi: “Oắt con, anh đang đùa tôi à?”



“Các dấu vân tay trên ngón tay của anh đều bị chai đến bóng lên, da giữa các ngón tay thô ráp, lỗ chân lông trên mu bàn tay lớn, điều đó chứng minh anh thường xuyên tiếp xúc với chất độc. Ồ, đúng rồi, nếu như anh đem nghề nghiệp thay đổi một chút, nói anh là một nhà nghiên cứu khoa học có lẽ tôi sẽ quan sát thêm hai phút nữa” Trương Thác ngồi trên ghế, nhìn Vương Anh Tuấn, nói một cách chân thành.