Chương 643:
Trương Thác nghe thấy lời nói của đối phương, khóe miệng câu lên một nụ cười có vẻ đang nghiền ngẫm: “Nói như vậy, anh là đang ra oai với tôi sao?”
“Không dám”
Bên kia vội vàng trả lời qua điện thoại: “Ít nhất, ở giai đoạn này, đại nhân Satan ngài vẫn là vua của thế giới ngầm này”
Mặc dù giọng điệu của đối phương là khách sáo, thế nhưng không nghỉ ngờ gì nữa, tham vọng trong lúc nói đã lộ ra, giai đoạn hiện tại, bọn họ thừa nhận Trương Thác là vua của thế giới ngầm, nhưng về sau thì bọn họ không có nói.
Trương Thác gật đầu một cái: “Nếu như vậy, tôi liền kính cẩn chờ đợi ngày các người có thể ngoi lên khỏi mặt nước, đừng bỏ chạy như chuột trong cống vậy, bên trái trốn bên phải chạy”
“Ngày này, rất nhanh sẽ đến thôi.”
Đối phương nói xong câu này, Trương Thác cúp điện thoại, nhìn điện thoại di động trong tay, suy nghĩ một chút, Trương Thác ném nó qua một bên, đi về phía nhà họ Lâm.
Lúc Trương Thác trở lại nhà họ Lâm, tất cả mọi người đều không rời đi, đều ngồi ở đại sảnh, chờ đợi anh trở lại.
“Thác, đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Kỳ Văn nhìn thấy Trương Thác đầu tiên, nóng lòng liền hỏi anh.
Trong nhà họ Lâm, lần này Lâm Ngữ Lam trở về nhà họ Tô, ngay cả loại võ cổ xưa ít hay nhiều cô cũng biết một ít, đối với loại chuyện này cũng không cảm thấy quá đáng sợ.
Bố của Lâm Hải là Hai Báo, bình thường loại chuyện này cũng đã nhìn thấy nhiều, năng lực tiếp thu rất mạnh.
Từ Uyên cũng đã từng đến võ đài quyền anh ngầm với Trương Thác, còn Lâm Nhạc Hằng cũng biết những điều mà người khác không biết về việc sống với Diêm vương sống, chỉ có Lâm Kỳ Văn và hai cô của Lâm Ngữ Lam là chưa từng tiếp xúc qua những thứ này.
Trương Thác xua tay một cái: “Không sao đâu. Chỉ là mấy tên côn đồ hại nước hại dân, để ý đến tiền của nhà họ Lâm”
“Đồng chí Thác, tôi xin lỗi vì những hành động tôi đã làm vừa rồi” Bố của Lưu Linh Chi mặt đầy áy náy nói lời xin lỗi.
Lúc nãy, ông ta còn nói giúp Vương Anh Tuấn, khiển trách Trương Thác.
Lưu Linh Chi cũng đứng ở một bên với vẻ mặt đầy áy náy, trên mặt không nhìn ra vẻ kiêu ngạo. Vương Anh Tuấn là đi theo bọn họ tới đây, hôm nay nếu như Trương Thác không có ở đây, chắc là ông Lâm đã gặp phải bất trắc rồi.
“Không trách các người được” Trương Thác lắc đâu một cái.
Chuyện lần này, là có người khác nhắm vào anh, nếu như không phải có anh ở đây, người này cũng sẽ không tới.
Vốn dĩ hai gia đình định họp mặt vui vẻ với nhau, bữa tiệc hôm nay cũng có ý là không say không về, nhưng lại xảy ra chuyện như thế này mọi người đều không cảm thấy hứng thú nữa.
Lâm Kỳ Văn sắp xếp phòng cho người của nhà Lưu Linh Chỉ nghỉ ngơi, các tiểu bối như Lâm Ngữ Lam cũng đều xin phép ra về.
Rời khỏi nhà họ Lâm, Lâm Ngữ Lam vẻ mặt lo lắng suốt dọc đường.
Trương Thác an ủi: “Vợ à, chuyện phát sinh lúc nãy, em không nên suy nghĩ nhiều, cuộc sống của em nên như thế nào thì cứ vậy mà làm, biết không?”
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngữ Lam dọn dẹp một chút, thay quần áo khác rồi đến công ty, Tô My đương nhiên là đi cùng Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác đang ở nhà một mình, tập luyện ngón đàn với thân người bằng gỗ được một lúc thì khoảng bốn giờ chiều nhận được một cuộc gọi lạ.