Chương 646:
“Thế nào, cậu chủ Trịnh, giờ thì yên tâm rồi chứ?” Kha Khương Bân cười nói.
“Đương nhiên, cậu chủ Kha, anh nói làm như thế nào thì tôi liền làm như thế đó” Trịnh Sâm mỉm cười. Nếu quả thật có nhà họ Trình phía sau chống lưng, tên họ Trương kia có lợi hại cỡ nào cũng không có cách nào lật kèo lại.
“Rất đơn giản, hôm nay cậu chủ Trịnh cứ nghỉ ngơi trước đã, đợi ngày mai tìm người lần trước hạ thuốc, bảo anh ta sửa lời khai. Những việc còn lại thì giao cho tôi là được rồi” Lúc Kha Khương Bân nói chuyện, mắt anh ta lộ ra chút sát ý.
Trong khoảng thời gian này, Trương Thác nhàn rỗi hẳn ra, Lâm Ngữ Lam không giao tất cả chuyện của công ty cho Trương Thác xử lý, chỉ khi có một số việc bản thân khó đưa ra quyết định thì mới gọi Trương Thác cùng nhau thảo luận.
Trương Thác lại đến cửa hàng đá quý của Tân Như dạo một vòng.
Việc kinh doanh của cửa hàng đá quý rất tốt, đá quý là một ngành nghề chiếm vị trí độc tôn ở tỉnh Ninh Thuận, người muốn đặt cược vận may không có lựa chọn nào khác ngoài việc đến Cửa hàng Ngọc Châu. Ngọc Bích Tuyệt Thế bên cạnh mặc dù vẫn tiếp tục mở cửa nhưng đáng tiếc chẳng còn mấy ai đến. Vào ngày khai trương, tiếng tăm của Ngọc Bích Tuyệt Thế hoàn toàn bị sụp đổ, hình thành nên một cấp bậc rõ ràng, không thể so bì được với Cửa hàng Ngọc Châu.
Mấy ngày nay, Tân Như đều túc trực ở Cửa hàng Ngọc Châu.
“Bà chủ Tân, mua may bán đắt nha” Trương Thác từ ngoài cửa Cửa hàng Ngọc Châu bước vào, anh nhìn thấy những mảnh ngọc bích mà bản thân cắt được vào ngày hôm đó đều được Tân Như trưng bày lên trên một chiếc giá được đặt ở trong Cửa hàng Ngọc Châu.
“Anh Trương, anh đến rồi” Nhân viên của Cửa hàng Ngọc.
Châu vừa nhìn thấy Trương Thác liền lên tiếng chào hỏi.
“Người bận rộn như anh Trương đâ là cơn gió nào đưa anh tới vậy?”
Tân Như mỉm cười, từ quầy bar bước qua: “Uống trà chứ?”
“Không cần”
Trương Thác khua tay: “Mây hôm nay ránh rôi, đi khăp nơi dạo ấy mà”
“Rảnh rỗi?”
Tân Như nhướng mày: “Đúng lúc, tôi đang có một buổi bán đấu giá, anh cũng đến góp vui đi”
“Buổi đấu giá gì?” Trương Thác tò mò hỏi.
“Rồi anh sẽ biết thôi.”
Tân Như cố ý tỏ vẻ thần thần bí bí, sau đó hỏi người nhân viên ở sau lưng: “Sao rồi, chuẩn bị hết cả chưa?”
Nhân viên gật đầu cười đáp: “Tổng giám đốc Tần, đã chuẩn bị gần như ổn thoả hết cả rồi”
“Tốt: Tân Như đáp một tiếng, nói với Trương Thác: “Đi thôi, đi theo tôi”
Trương Thác đi theo Tân Như ra khỏi Cửa hàng Ngọc Châu, lúc này anh mới nhìn thấy, hai căn nhà mặt tiền ở cách vách Đoạn Ngọc Các đều được Tân Như mua lại hết, vả lại còn thông tường cả hai căn, tổng cộng là ba trăm mét vuông, phân thành hai tầng.
Trong đó tầng đầu tiên đã được sửa chữa lại thành một sân khấu trưng bày cực lớn, ngoài ra còn thêm một số bàn ghế, tầng thứ hai chính là các loại phòng VIP, toàn bộ các phòng đều được sửa lại thành thuỷ tinh một chiều, có thể nhìn thấy sân khấu trưng bày từ phía bên trong.
Cả một sảnh lớn được Tân Như sửa lại thành phong cách cổ xưa, khiến cho người ta có cảm giác đang thưởng thức nghệ thuật cổ điển.
Trương Thác đánh giá gian sảnh lớn này một lượt, lên tiếng nói: “Hành động này của cô cũng khá nhanh nhạy đó”
Chỉ mới có vài ngày kể từ ngày khai trương Cửa hàng Ngọc Châu, Tân Như đã sửa chữa ổn thoả hết mọi thứ, không thể không nói, đây là một người phụ nữ làm việc làm việc nhanh gọn như sấm rền gió cuốn.