Chương 681:
Khi giám đốc Ngô và đội trưởng Vu nhìn thấy ông Trình thì vẻ mặt vui mừng. Chuyện hôm nay là do nhà họ Trình ra lệnh, ông Trình đến đây rồi, để xem xem đám người Châu Xuyên này sao còn dám phách lối, tất cả phải cúp đuôi cút đi thôi.
Ông Trình sải bước đến trước mặt Trình Giai Hạ.
“Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu” Trình Giai Hạ bĩu môi, nước mắt lưng tròng.
Ông Trình nhìn bộ dạng của Trình Giai Hạ, giơ tay phải lên, rồi hung hăng vung xuống.
Với một âm thanh giòn giã, ông Trình nặng nề tát vào mặt Trình Giai Hạ.
Một dấu tay đỏ bừng xuất hiện trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Trình Giai Hạ.
Trình Giai Hạ nhìn ông nội với vẻ mặt khó tin, chậm rãi đưa †ay ra sờ má mình, có chút không thể tin được.
“Kha Khương Bân, mày quỳ xuống cho tao” Tiêu Trọng bước tới và hét lên.
Nghe thấy Tiêu Trọng quát lên, Kha Khương Bân gần như không do dự, vô thức khuyu gối và quỳ trên mặt đất. Cho đến khi quỳ xuống xong thì Kha Khương Bân mới dám hỏi: “Bố nuôi, con không hiểu”
“Không hiểu?”
Tiêu Trọng khit mũi lạnh lùng chỉ vào Trịnh Sâm: “Người này đang bị giam ở trại giam số 2. Ai bảo mày lấy danh nghĩa của tao thả cậu ta ra? Bây giờ cậu ta là kẻ vượt ngục. Mày lại dám ở chung với một kẻ vượt ngục.”
Trịnh Sâm đang đứng một bên, vừa nghe thấy điều này thì mặt mày tái nhợt.
Kha Khương Bân thân thể chấn động, anh ta không hiểu tại sao cha nuôi của mình lại nổi giận như vậy: “Bố nuôi, con chỉ là…”
“Mày chỉ là cái gì? Mày có biết hôm nay mày đã gây ra bao nhiêu phiền toái không?” Tiêu Trọng hét lớn, tức giận run lên.
Ông ta đã từng thấy và nghe nói về việc Trương Thác có năng lực như thế nào, Ninh Khánh Hữu vì con trai Ninh Thành Nam mà xúc phạm đến người đàn ông này, nên ông ta trực tiếp ngã ngựa.
Sau khi ông cụ biết chuyện này còn không dám qua hỏi.
Đây là quyền thế lớn cỡ nào.
Sau khi ông cụ Trình và Tiêu Trọng dạy dỗ con cháu xong, họ lập tức tập trung vào Trương Thác.
“Cậu Trương, lần này là tôi không biết dạy dỗ” Trên mặt ông cụ Trình lộ ra ý cười.
Vừa rồi, Trình Tiêu hỏi từ Trung tâm giam giữ số hai rằng Trịnh Sâm đã được Tiêu Trọng trả tự do, anh ta đã liên lạc với ông nội của mình trước tiên, sau khi nghe được nguyên nhân của vụ việc, không ngần ngại mà gọi Tiêu Trọng đến.
Khi Kha Khương Bân và Trình Giai Hạ nghe ông cụ Trình xưng hô với Trương Thác, hai mắt họ mở to, với ánh mắt khó tin.
Trương Thác đứng ở nơi đó, lắc lắc cổ tay nói: “Lần trước không phải ông nói với tôi ông biết cách dạy dỗ con cháu sao?”
Lúc ở ở nhà họ Trình ở Lạc Hà, Trương Thác trước mặt bao nhiêu khách khứa, lớn tiếng chất vấn ông cụ Trình có biết dạy dỗ con cháu thế nào không, hôm đó, nhà họ Trình cũng vô cùng mất mặt, hoàn toàn khuất phục. Nhưng vẫn chưa qua bao lâu, lại có thêm một con cháu nhà họ Trình, đắc tội với Trương Thác.
Trình Giai Hạ vừa mới từ nước ngoài về, cô ta không biết rất nhiều chuyện của nhà họ Trình, chuyện lần trước xảy ra ở nhà họ Trình, cô ta cũng hoàn toàn không biết.
Bây giờ, Trương Thác lại hỏi ông cụ Trình, có biết dạy dỗ con cháu thế nào không.
Ông cụ Trình nhìn gương mặt tức giận của Trương Thác, mở miệng, không biết nên nói cái gì.