Con Rể Quyền Quý

Chương 693



“Tăng thêm một chút” Không đợi Vị Lâm hỏi, Trương Thác chủ động mở miệng nói, “Khi nào tôi bảo cô dừng thì hãy dừng, đợi khoảng mười giây sau mỗi lần tăng lên”





Vị Lâm gật đầu, nhiều năm như vậy, cô ấy sớm đã hình thành thỏa thuận ngầm, mỗi lần đến cuối thí nghiệm, quyền chủ đạo sẽ do Trương Thác nắm giữ.





Số đo càng lúc càng tăng, Trương Thác cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, tức ngực khó chịu, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.





“Được, dừng lại trước.”





Trương Thác lên tiếng, anh chậm rãi di chuyển thân thể, có cảm giác bản thân như đang ở trong nước, giống như có một loại áp lực tràn ngập chèn ép quanh thân.





Trương Thác giơ hai cánh tay lên, dùng lực đấm ra một cú thật mạnh.





“Không đúng! Không phải ảo giác!”





Thời điểm Trương Thác tung cú đấm này ra, đồng tử của anh đột nhiên co mạnh, anh có thể cảm nhận được lúc bản thân tung cú đấm ra, thì gặp phải một lực cản nào đó.





Trương Thác đứng ở nơi đó, chậm rãi hít sâu một hơi, vừa rồi hai con chuột bạch phát sinh đột biến là vì hít phải loại khí thể này, bây giờ, Trương Thác cũng phải từ từ thích ứng với cảm giác này.





Sau đó, hơi thở của anh trở nên dồn dập, Trương Thác cảm thấy sức cản vô hình quanh thân mình đã giảm đi rất nhiều, chỉ là lông ngực càng lúc càng cảm thấy nặng nề.





Bên ngoài phòng thí nghiệm, Bạch Trình cau mày nhìn con số mười sáu phần trăm hiển thị trên màn hình: “Đại ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ”





Vị Lâm chậm rãi lắc đầu: “Chắc không sao đâu. Thể lực của Đại ca hơn hẳn người thường. Sức mạnh cơ bắp và độ cứng của xương không phải người thường có thể so sánh được, cho nên năng lực chịu đựng của anh ấy rất mạnh”





Trương Thác đứng trong phòng thí nghiệm, da có chút đỏ lên, hô hấp càng ngày càng khó khăn, vừa cảm thấy sắp thở không ra hơi muốn rời khỏi phòng thí nghiệm, thì một cảm giác giải phóng đột nhiên ập đến.





Cảm giác giải phóng này giống như cái cảm giác bị cảm, lỗ mũi bị nghẹt không thở được, nhưng sau đó lại có thể đột nhiên thở được một cách rất dễ chịu.





Trương Thác có thể cảm nhận được có một luồng chân khí đang chảy chậm rãi trong cơ thể mình, giống như uống một ngụm nước nóng, liền cảm nhận được dòng nước ấy chảy từ cổ họng xuống dưới bụng, luồng khí này như muốn thôi thúc Trương Thác phát lực.





Lúc này Trương Thác mới hiểu tại sao lúc đó hai con chuột bạch lại chạy loạn xạ, chính là vì… sức mạnh! Trên dưới toàn thân đều tràn đầy một luồng sức mạnh không thể dùng hết! Loại sức mạnh này tích lũy trong cơ thể, muốn tìm một chỗ để thoát ra.





Trương Thác lại hít sâu một hơi, hạ nắm đấm xuống thắt lưng, lên tấn, chân sau lùi ra sau một bước, lấy sức ở hông, rồi đấm một cú thật mạnh vào bức tường đối diện.





Khi tung cú đấm này, Trương Thác có một cảm giác sung sướng khó tả, đồng thời toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị trút bỏ hết, lúc này, Trương Thác mới dám khẳng định đây là đòn đánh mạnh nhất trong hơn hai mươi năm qua của anh!





Khi Trương Thác tung ra cú đấm này, trong lòng anh có một sự tự tin vô cùng mãnh liệt, như thể cho dù lúc này có một chiếc xe bọc thép trước mặt anh cũng có thể đánh xuyên qua nó.





Đứng ở bên ngoài phòng thí nghiệm, Vị Lâm trừng to mắt nhìn chăm chăm vào số liệu trên màn hình, trong lúc Trương Thác tung ra quả đấm này, không khí trong toàn bộ phòng thí nghiệm đều tập trung về phía nắm đấm của Trương Thác, có thể nói, trong lúc Trương Thác chuẩn bị tung ra cú đấm đó nếu có một người đứng bên cạnh anh ta, người đó chắc chắn sẽ không thể thở nổi, bởi vì không khí xung quanh đều bị rút cạn hết rồi.





“Am”





Một làn sóng âm thanh mạnh mẽ vang lên.





Trương Thác trơ mắt nhìn bức tường trước mặt bị móp một mảng lớn, vật liệu có độ bền cao như thế có thể chịu đựng được sự oanh tạc của tên lửa, vậy mà lại biến dạng vì một cú đấm của anh?





Hơn nữa, Trương Thác còn ngạc nhiên hơn chính là tay anh không hề cảm thấy đau đớn, nói chính xác hơn, trước khi bức tường bị anh đấm vào, thì đã bị lõm xuống trước rồi.