Trương Thác và Vị Lâm hoàn toàn không nghỉ ngờ lời nói của Bạch Trình, bởi vì Bạch Trình chính là có thế mạnh này.
Ba người cùng đi đến một quán lẩu, quán lẩu không lớn lắm, chỉ có hai tầng, diện tích cộng lại không đến hai trăm mét vuông.
“Phù” Trương Thác nhìn về phía cửa nhà hàng lẩu, thở dài một hơi: “Quán này vẫn không có gì thay đổi, vẫn như trước.”
Trương Thác còn nhớ rõ trước đây khi đến Sơn Thành thực hiện nhiệm vụ, lúc nào cũng phải đến đây ăn một cái lẩu, nếu không ăn thì sẽ cảm thấy trong người như thiếu thiếu gì đó.
Ba người đang định bước vào quán lẩu, ngay phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng phanh xe gấp.
“Mẹ kiếp, con mẹ nó không muốn sống nữa à?” Tiếng la hét vang lên từ người tài xế vừa phanh xe khi nấy.
Ba người Trương Thác bất giác quay đầu lại nhìn, khi anh nhìn thấy bóng người đang đứng bên đường, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Đó là một cô gái, có thể nhận thấy, cô gái này trông cũng rất ưa nhìn, tóc ngắn xõa ngang vai, đường nét khuôn mặt tinh tế, chỉ là bộ dạng có hơi nhếch nhác.
Cô gái vô cùng hoảng sợ, mặc kệ tài xế đó chửi bới, cô chỉ quay đầu lại nhìn một cá ếp tục chạy về phía trước.
Sơn Thành là thành phố trực thuộc Đại Nam, lượng xe lưu thông rất lớn, băng qua đường vô cùng nguy hiểm, cô gái vừa chạy về phía trước, một chiếc xe SUV khác lại lao nhanh về phía cô gái, nhìn tốc độ này, tài xế của chiếc xe cho dù muốn giảm tốc e là cũng không còn kịp.
Trương Thác đang đứng trước cửa nhà hàng lẩu đột nhiên lao ra giữa đường, ôm lấy vòng eo thon thả của cô gái, đôi chân nhanh nhẹn kịp thời né tránh chiếc xe đang lao tới.
Tài xế của chiếc xe SUV này đạp mạnh thắng xe, xem ra cũng bị dọa cho một phen thót tim.
“Cảm ơn… Cảm ơn anh” Cô gái thở hổn hển, cũng bị tình huống vừa rồi làm cho sợ hãi, vẻ mặt còn đang sợ hãi ngước đầu lên nhìn Trương Thác, ánh mắt đột nhiên hoảng loạn: “Anh… Anh Trương… “
Cô gái đang nằm trong lòng Trương Thác chính là Thu Vân lúc trước đã lặng lẽ bỏ đi.
Trương Thác cau mày nhìn người con gái trong vòng tay mình, nói: “Sao bộ dạng em lại trông nhếch nhác thế này?”
Đầu tóc Thu Vân bết lại thành từng nhúm, quần áo thì rách rưới.
“Em… Thu Vân mím chặt môi, muốn nói nhưng lại dừng.
Đúng lúc này, phía sau Trương Thác lại truyền đến một tiếng chửi bới.
“Ả khốn này, ông đây bảo mày chạy à, xem tao không đánh gãy chân của mày, coi mày còn chạy đi đâu?”
Trương Thác quay đầu lại và nhìn thấy ba người đàn ông lực lưỡng vẻ mặt dữ tợn đang đi về phía mình.
“Bọn họ tới tìm em sao?” Trương Thác hỏi Thu Vân.
Thu Vân rụt rè gật đầu.
“Em có nhầm không?” Trương Thác hỏi lại.
Thu Vân khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Thấy Thu Vân phủ nhận, Trương Thác mỉm cười với Bạch Trình: “Bẻ gãy chân của bọn chúng ra”
Bạch Trình gật đầu, không nói lời nào, trực tiếp đi về phía ba người.
“Oắt con, mẹ mày muốn…” Ba tên đô con kia sau khi nghe Trương Thác nói, đang định mở miệng mắng, Bạch Trình liền đi đến trước mặt ba người, quơ nhẹ ba đường dao ra, trước mắt ba người lập tức tối sầm, ngã nhào về trước.