Con Rể Quyền Quý

Chương 76: Cửu người ở trung tâm thương mị





Trong đám người xúm lại có một người

già tóc hoa râm đang hôn mê bất tỉnh

nằm dưới đất.

“Tôi là bác sĩ, phiền nhường một chút,

nhường một chút.” Một ông cụ cũng

ngang tuổi chen vào trong đám người.

Đám người vây xem nghe thế vội vàng

nhường ra một con đường.

Ông cụ tự xưng là bác sĩ nhìn qua hơn

bảy mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn rất

khỏe mạnh, đi đường mạnh mẽ vững

chãi, chắc hẳn đã rèn luyện nhiều năm.

Ông cụ ngồi xổm dưới đất năm lấy cổ

tay người già kia, duỗi hai ngón tay đặt

trên mạch của đối phương, sau khi quan

sát mấy giây, ông ta lại duỗi tay mở mí

mắt của người già.

Sau khi xem đồng tử của người già, sắc

mặt ông cụ hơi khó coi, ông ta vẫy tay

với đám người.

“Các vị, phiền đừng vây quanh ở đây,

nếu không khí quá bí sẽ ảnh hưởng đến

người bệnh, phiền tránh ra một chút!”

Đám người vây xem dần tản ra, làm

thành một vòng tròn lớn hơn, ở bên cạnh

không ngừng quan sát.

Ông cụ mặc đồ Tôn Trung Sơn đưa tay

vào trong túi, lấy một cuộn vải bông ra,

trong vải bông rõ ràng có cắm mấy cây

ngân châm lấp lánh phát sáng.


Ông cụ thành thạo cầm lấy một cây

ngân châm, gần như không chút do dự

cắm lên huyệt Thần Đình của người già.

Động tác này khiến người vây xem

hoảng hốt kêu lên.

Rất nhiều người đều biết có chữa bệnh

bằng châm cứu, nhưng chưa từng chính

mắt nhìn thấy. Dù là ai lần đầu tiên nhìn

thấy bác sĩ đâm một cây ngân châm dài

hơn mười centimet vào đầu một người,

đều sẽ vô thức nhíu mày.

Ông cụ cắm một cây ngân châm xuống,

động tác chưa từng dừng lại, tiếp tục lấy

từng cây ngân châm cắm lần lượt lên ba

vị trí là huyệt Đầu Duy, huyệt Chính Dinh,

huyệt Bách Hội.

Liên tục bốn cây ngân châm đâm vào cơ

thể người già, nhưng người đó vẫn

không có chút phản ứng.

Ông cụ càng nhíu chặt mày hơn, ông ta

làm nghề y mấy chục năm, triệu chứng

bất tỉnh từng gặp cũng không ít, nhưng

chưa từng có người nào không nhìn ra

chút manh mối như bây giờ.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên

trong đám người, lọt vào tai ông cụ.

“Ông dùng huyệt Thần Đình, Đầu Duy,

Chính Dinh, Bách Hội, đơn giản chỉ là

muốn kích thích thần kinh não của ông

ta, làm cho ông ta tỉnh lại. Nhưng rõ

ràng bây giờ người này đang trong trạng

thái chết giả, cho dù ông dùng châm

cứu kiểu vặn để kích thích, ông ta cũng

sẽ không có chút phản ứng.”

Ông cụ nhìn qua, chỉ thấy một chàng trai

mặc áo ba lỗ trắng, quần ngắn hồng

phấn, đang xách túi đứng bên cạnh

chậm rãi nói.

“Sao cậu biết ông ta đang trong trạng

thái chết giả?” Ông cụ nghỉ ngờ hỏi,

không hề nói ra mấy lời không hiểu thì

đừng nói linh tỉnh, nếu người không hiểu,

ngay cả bốn huyệt vị mình vừa đâm

cũng không nói ra được.

“Có thể thấy rõ ràng ông chỉ dò xét

mạch đập và đồng tử của ông ta, nhưng

lại quên đông y có câu rút dây động

rừng. Đồng tử của ông ta co lại, thiếu

máu, đây là đặc điểm cơ bản của hôn

mê, tư duy của ông bị hạn chế, cho rằng

đây là lý do ông ta hôn mê. Nhưng ông

không quan sát tỉ mỉ ngón tay ông ta

cũng trắng bệch, mạch máu không

thuận, dưới tình huống này, khả năng lớn

hơn là đại não thiếu oxi, khiến thần kinh

rơi vào trạng thái chết giả.”

Sau khi nghe thấy lời của Trương Thác,

sắc mặt ông cụ trở nên khó coi một

cách rõ ràng.

Không phải vì bị một người nhỏ hơn


dùng giọng điệu như thế dạy dỗ, mà là

cách nói của đối phương chứng tỏ, tình

hình của người bệnh nằm dưới đất bây

giờ rất gay gol

“Gọi 120, phải tranh thủ thời gian đưa

đến bệnh viện cứu chữa!” Ông cụ lập tức

lấy điện thoại ra muốn gọi đi.

Trương Thác lắc đầu: “Không kịp rồi, xe

cấp cứu chạy đến đây cần ít nhất hai

mươi phút, đủ để lấy mạng ông ta, khí

huyết của ông ta không thuận, trào

ngược lên trên, có 80% bị chảy máu não

tử vong trước khi xe cấp cứu đến.”

“Vậy phải làm sao! Chẳng lẽ phải nhìn

ông ta chết sao!” Ông cụ lo lắng.

“Ai nói muốn nhìn ông ta chết?” Trương

Thác hỏi lại một tiếng, anh đi đến trước

mặt ông cụ, tiện tay rút ra hai cây ngân

châm từ trong túi kim của đối phương,

một tay đâm xuống nhanh như chớp.

Ông cụ chỉ thấy một tia sáng lạnh lẽo

lóe lên trước mặt mình, sau đó phát hiện

chàng trai trước mặt đã đâm ngân châm

vào trong cơ thể người bệnh rồi.

Nhanh, chuẩn!

Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong

đầu ông cụ, ông không khỏi nhìn Trương

Thác thêm mấy lần, cái tuổi này đã có

cách châm cứu như vậy, trình độ nhận

biết huyệt vị đã đạt tới mức cực kỳ cao

thâm rồi!

Trương Thác vừa châm cứu vừa nói:

“Loại trạng thái chết giả này, khi hôn mê

nên đâm vào bốn huyệt Hợp Cốc, huyệt

Nhân Trung, huyệt Bách Hội, huyệt

Thiếu Thương, cố hết sức làm cho

không khí lưu thông, châm Hợp Cốc

trước, thứ hai là Nhân Trung, vặn và cắm

mạnh vào, tăng cường kích thích, không

giữ kim. Sau đó lại tới huyệt Bách Hội,

Thiếu Thương, vặn với cường độ thấp,

sau khi có cảm giác thì giữ kim, vặn kim

đứt quãng, mới có thể khiến người bệnh

tỉnh lại.”

Trương Thác lại rút hai cây kim đâm vào

cơ thể người bệnh: “Nhưng tình huống

bây giờ phải đâm vào bốn huyệt Bách

Hội, Nội Quan, Thần Quan, Túc Nhị, các

huyệt đạo đều phải trị bằng cách vặn

kim, để người bệnh giữ tư thế năm

thẳng, tập trung vào đan điền, hít thở tự

nhiên. Sau khi kim vào huyệt đạo thì dựa

theo nhịp tim của người bệnh để chọn

lúc xuống kim, như thế là được.”

Trương Thác vừa dứt lời, chợt nghe

người già hôn mê bất tỉnh kia phát ra

tiếng thở dài.

“Tỉnh rồi!” Đám người vây xem reo lên

vui vẻ, bọn họ nhìn thấy người bệnh đã

mở mắt ra.


Trương Thác đứng dậy, mỉm cười: “Ông

theo đông y, cách châm cứu cũng khá

lắm, chỉ là tư duy quá máy móc, khó

thành người tài, cách châm cứu là con

người nghiên cứu ra, cũng phải do con

người thay đổi.”

Sau khi để lại một câu, Trương Thác

quay đầu rời đi, không ở lại thêm nữa.

Ông cụ nhìn bóng lưng của Trương

Thác, miệng lẩm bẩm câu nói của anh

khi nấy: “Cách châm cứu là do con

người nghiên cứu ra, cũng phải do con

người thay đổi…”

“Thầy, thầy.”

Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi

chạy nhanh vào trong đám người.

“Hấp ta hấp tấp, kêu la lớn tiếng, còn ra

thể thống gì hả?” Ông cụ không hài lòng

nhìn hai người trẻ tuổi, trách móc.

Một nam một nữ cúi đầu: “Thầy, khi nấy

Hội trưởng của hội y học tỉnh Ninh lại

gọi điện thoại cho con, muốn nhờ con

hỏi thầy có thời gian không.”

“Không phải tôi đã từ chối mấy lần rồi

sao?” Ông cụ mất kiên nhẫn nói.

Là học giả đông y đứng đầu Hoa Hạ,

không biết bao nhiêu hội học thuật

muốn mời ông tham gia tọa đàm một

lần, nhưng ông chưa từng đồng ý với bất

kỳ ai, cũng không cho tỏ thái độ thân

thiện với bất kỳ ai.

“Vâng, nhưng đối phương nói, lần này có

rất nhiều người mới xuất sắc trong giới y

học, đều hy vọng gặp mặt thầy một lần.”

“Người mới xuất sắc?” Ông cụ đột nhiên

nghĩ đến chàng trai trẻ khi nãy.

“Được, vậy đồng ý với người ta đi.” Ông

cụ gật đầu, trong lòng hơi chờ mong,

muốn gặp mặt lại chàng trai trẻ đó, khi

nãy nghe mấy lời của người trẻ tuổi kia,

ông cụ có cảm giác như sáng tỏ thông

suốt, cái cổ chai trên con đường y học

trói buộc mình hơn mười năm như đột

nhiên buông lỏng!

Trương Thác bước ra khỏi trung tâm

thương mại, lắc đầu: “Haiz, người trẻ

tuổi thích học đông y ngày càng ít, tư

tưởng của thế hệ trước lại ăn sâu bén rễ,

xem ra là lúc nên đổi mới một trận rồi…”