Chương 837:
Quân Vương Địa Ngục, không hổ là Quân Vương Địa Ngục, người chọc giận anh tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì!
Tiếng la thảm thiết ở ngoài phòng khách nói cho tất cả mọi người biết, nhà họ Giang tiêu đời rồi! Những dòng họ nhỏ lúc nấy đứng về phía nhà họ Giang, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Vài phút sau, tiếng hét bên ngoài cửa dừng lại, cánh cửa lại được mở ra lại, một mùi máu tanh nồng, lan tỏa trong không khí. Nhưng lại không thấy thi thể ở ngoài cửa, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có, gần trăm người nhà họ Giang đó giống như bốc hơi rồi vậy.
Cảnh tượng như vậy, khiến mọi người vô cùng khiếp sợ, đảo Ánh Sáng chính là có thể khiến nhiều người bốc hơi một cách im hơi lặng tiếng như thết Chiếc chuông đồng trước mặt Trương Thác được nhấc lên, Giang Minh vốn kêu la thảm thiết trong đó, lúc này không còn chút âm thanh nào, mắt hắn trừng to lên, không có chút giận dữ nào, có vết máu ở trong hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Bố Giang Minh nhìn thấy cảnh tượng này, sao có thể không rõ được tình hình hiện giờ của con trai mình như thế nào, một dòng nước mắt liền tuôn trào ra từ khóe mắt ông ta, ông ta vãn không dám hó hé một tiếng.
“Món quà này của nhà họ Giang, tôi rất vừa ý. Nếu như đây đã là chiếc chuông mà các người tự tặng cho mình, thế thì đem về đi!” Trương Thác vung tay một cái, không thèm nhìn cha con Giang Minh một cái nữa.
“Cảm ơn vợ của Quân Vương” Bố Giang Minh cúi đầu lên tiếng, ông ta từ từ đứng dậy, một tay cầm cái chuông, một tay ôm con trai từ dưới đất lên, đi từ từ ra ngoài.
Những người trong phòng, nhìn bóng lưng của bố Giang Minh, trong lòng mỗi người đều đang run rẩy. Đây chính là kết cục của việc chọc giận Quân Vương Địa Ngục! Sau này trong dòng họ võ cổ đại Đại Nam này, tất nhiên là thế giới của nhà họ Tô rồi!
Bố Giang Minh đi ra khỏi sân nhà họ Tô, vừa ra khỏi cổng thì một chiếc xe tải thùng dài ở một bên đi tới, trực tiếp nghiền nát bố Giang Minh, miệng chuông đồng đó phát ra một âm thanh cuối cùng.
Trong phòng khách nhà họ Tô, Trương Thác tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế, nói với Tô Du Khanh: “Tiếp tục đi”
Tô Du Khanh gật gật đầu, lớn tiếng nói: “Tiếp tục nghỉ lễ!”
Có chuyện hai cha con nhà họ Giang ra mặt rồi, lễ nhậm chức lần này, sẽ không còn bất cứ bất trắc nào nữa. Tất cả mọi người đều vô cùng cung kính chúc mừng Lâm Ngữ Lam.
Cũng kể từ hôm nay trở đi, nhà họ Tô một bước trở thành dòng họ cao nhất trên thế giới.
Một nghỉ lễ nhậm chức, kéo dài vài tiếng đồng hồ, trong đó có rất nhiều trình tự, ví dụ như tế tổ các loại.
Trương Thác lần đầu tham gia nghỉ lễ như thế này, nếu đổi lại là người khác, cho dù là lãnh đạo của một nước, anh cũng sẽ phủi mông bỏ đi. Nhưng hôm nay, ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ cần nhìn người phụ nữ đó, trong lòng Trương Thác bất giác nảy sinh cảm giác thích thú.
Sau khi buổi lễ nhậm chức kết thúc, thì cũng đã đến năm giờ chiều rồi, Tô Du Khanh phụ trách sắp xếp chỗ ở cùng với những việc khác cho các thế lực to lớn. Những thứ này hoàn toàn không cần Lâm Ngữ Lam phải bận tâm nhiều. Sau khi chậm chức gia chủ nhà họ Tô xong, chuyện của nhà họ Tô hầu như vẫn do Tô Dụ phụ trách, Lâm Ngữ Lam chẳng qua chỉ là mang cái danh mà thôi. Đây cũng là do Lâm Ngữ Lam chủ động yêu cầu như thế, mặc dù nhà họ Tô là doanh nghiệp lớn, bản thân cô bây giờ còn có một người chồng có thế lực lớn mạnh như vậy, nhưng Lâm Ngữ Lam vẫn không bỏ tập đoàn Nhất Lâm được. Đó dẫu sao cũng là doanh nghiệp do một tay cô dựng nên, đồn tình cảm vào nó.
Bây giờ Lâm Ngữ Lam vẫn muốn kinh doanh tốt tập đoàn Nhất Lâm. Tóm lại, tiếp nhận chức gia chủ nhà họ Tô đối với cô mà nói, không có ảnh hưởng lớn gì, chỉ có thể nói trên con đường làm ăn sau này, sẽ có nhiều sức mạnh hơn nhỉ.
Ngày hôm đó, sau khi kết thục buổi lễ nhậm chức, Lâm Ngữ Lam với Trương Thác ở bên nhau, ngồi trên máy bay riêng của nhà họ Tô, quay về Châu Xuyên.
Bây giờ đã vào thu rồi, thời gian ban ngày được rút ngắn lại, lúc Trương Thác với Lâm Ngữ Lam đến Châu Xuyên thì trời đã tối rồi.
Nhìn sân bay vừa quen thuộc lại vừa lạ lãm ở trước mắt mình, Lâm Ngữ Lam xúc động bùi ngùi, kể từ lần trước rời đi đến bây giờ, đã một tháng cô một về rồi.
“Bà xã, trong người không khỏe sao? Sao sắc mặt có chút bưồn rầu?” Trương Thác kéo tay Lâm Ngữ Lam, đi ra ngoài sân bay.
Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, đột nhiên cô dừng bước lại, nhìn Trương Thác.