Chương 851:
Trương Thác trả lời không chút do dự: “Trương thị”
“Trương thị?” Cậu ta tỏ vẻ suy tư, trong ấn tượng của anh †a không có thị tộc nào như vậy, đương nhiên anh ta không ngờ rằng Trương Thác chỉ thuận miệng nói lung tung thôi.
“Số lượng người ít ỏi, bây giờ chỉ còn lại mình tôi, cậu chưa nghe nói qua cũng bình thường thôi” Trương Thác đáp.
Anh ta gật đầu: “Người anh em, nếu vậy thì hai nhà chúng †a có thể cùng nhau hưởng linh thạch này! Đương nhiên, chắc chắn chúng tôi sẽ không để anh thiệt thòi, chúng tôi sẽ trả cho anh một khoản tiền tương ứng”
“Cùng nhau hưởng? Cùng hưởng thế nào?” Trương Thác †ò mò.
Cô gái trẻ nhìn Trương Thác như nhìn một thằng ngốc: “Anh là người của thị tộc mà, chẳng lẽ không biết một viên linh thạch có thể cung cấp cho hơn nghìn người sử dụng trong mười năm sao!”
Chàng trai thấy Trương Thác đã đến Ngự Khí nên không nghi ngờ những gì mà Trương Thác vừa nói, vì vậy anh ta mới tiếp lời: “Người anh em, anh có linh thạch, còn chúng tôi có phương pháp sử dụng linh thạch, hợp tác với nhau được đấy”
“Hả? Hợp tác thế nào?” Lần này Trương Thác thật sự hứng thú.
“Rất đơn giản” Chàng trai nọ nghiêm túc nhìn Trương Thác: “Chúng tôi nói cho anh biết cách sử dụng linh thạch, còn anh chia sẻ linh thạch với bọn tôi!”
“Xùy” Trương Thác bật cười.
“Anh cười cái gì!” Cô gái trẻ phông má trừng Trương Thác.
Trương Thác khoát tay áo: “Mấy người gọi cái này là giao dịch sao? Nói trắng ra là chính tôi lấy được viên linh thạch này, đi đâu cũng có thể tìm được người để hợp tác và họ cũng có thể nói cho tôi biết cách sử dụng, đúng không?”
Trương Thác nói xong thì nhìn chàng thanh niên đó. Anh vốn nghĩ anh ta sẽ giải thích đủ kiểu nhưng không ngờ anh ta lại gật đầu.
“Đúng vậy, nhưng người anh em à, anh tìm đến chúng tôi sẽ tốt hơn những thị tộc kia nhiều”
Trương Thác nhếch môi: “Tại sao?”
“Vì chúng ta đều nhỏ bé và yếu ớt” Chàng trai cười tự giễu: “Gia tộc của chúng ta đều xuống dốc, người anh em họ Trương à, không giấu gì anh, trong gia tộc chúng tôi, ngoài tộc trưởng ra thì không ai có thể đạt đến Ngự Khí, thế nhưng những thị tộc còn lại thì khác hẳn, ví như tộc lớn Lũng Tây Lý Thị vậy, trong tộc có ít nhất trăm tên cao thủ Ngự Khí, anh cầm linh thạch tìm đến chỗ họ, tôi dám chắc anh sẽ không nhận được thứ mình muốn đâu”
Lũng Tây Lý Thị! Lại là Lũng Tây Lý Thị!
Vừa rồi Trương Thác còn đang suy nghĩ vì sao một cái thôn họ Lý nho nhỏ có thể khiến thủ trưởng Số Bốn của Đại Nam ra mặt, rốt cuộc Lũng Tây Lý Thị này lớn mạnh đến mức nào.
Bây giờ, chàng trai trước mặt chỉ thuận miệng nêu ví dụ thôi mà cũng đề cập đến Lũng Tây Lý Thị nữa, có thể thấy ở trong lòng bọn họ thị tộc này đã mạnh mẽ đến thâm căn cố đết “Người anh em, anh hoàn toàn có thể suy tính đến đề nghị của tôi” Anh ta nhìn Trương Thác với đôi mắt nhiệt tình.
Từ ánh mắt nồng nhiệt của đối phương, Trương Thác có thể nhìn ra đối phương khát khao viên linh thạch trên tay anh đến nhường nào.
“Để tôi suy nghĩ đã, cậu lưu số điện thoại của hai người lại cho tôi đi” Trương Thác vỗ võ vạt áo rồi đứng dậy.
Chàng trai vội vàng lấy một tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Trương Thác.
Trương Thác nhìn thử: “Thành viên ban quản trị tập đoàn Phái Thắng của Sơn Thành?”
Chàng trai cười xấu hổ, anh ta cũng biết những điều ghi trên danh thiếp quá không tương xứng với vẻ ngoài hiện nay của mình, không nói những chuyện khác, chỉ riêng việc người †a chưa từng thấy thành viên ban quản trị tập đoàn nào phải ở nhà nghỉ 180 nghìn một đêm cả.
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ, sau đó liên lạc với cậu” Trương Thác cất danh thiếp lại rồi sải bước rời đi.