Con Rể Quyền Quý

Chương 869



Chương 869:





“Ngài Ferreth, những điều ngài nói, chúng tôi đều nhớ kĩ rồi” Ngô Hùng Dương thận trọng mở miệng nói.





Ngồi ở vị trí chủ tọa của phòng hội nghị này chính là Ferreth.





Tài sản của gia tộc Ferreth có thể nói là trải khắp Thế Giới, ở đâu cũng có thể thấy bóng dáng sản nghiệp của bọn họ, cũng giống như hai nhân vật lớn nhất ở giới tài chính Sơn Thành, nhà đầu tư lớn nhất sau lưng bọn họ cũng chính là gia tộc của Ferreth.





Trong liên doanh những sản nghiệp lớn nhất đều có một câu nói, trên Thế Giới này, đã không có ngân hàng, chỉ có gia tộc Ferreth. Có thể thấy rằng gia tộc Ferreth, trong lòng những kẻ này có địa vị như thế nào.





“Ngài Ferreth, cho tôi hỏi bao giờ chúng tôi mới có may mắn được gặp vị kia vậy?” Ngũ Cảnh Lập gia đình giàu có nhất Sơn Thành cẩn thận hỏi.





Sau khi Ngũ Cảnh Lập hỏi vấn đề này xong, Ngô Hùng Dương cũng dùng khuôn mặt đây mong đợi nhìn Ferreth.





“Các ông đang nghĩ gì vậy?” Ferreth dùng liế cái, nhìn Ngũ Cảnh Lập và Ngô Hùng Dương, n¡ bọn họ một Đợi các ông làm xong chuyện tôi giao phó làn này xong rồi hãng nghĩ đến những chuyện này! Ông phải nhớ rõ, có một vài người không phải các ông muốn thì có thể gặp được, hiểu chưa?”





“Hiểu rồi, hiểu rồi” Ngũ Cảnh Lập và Ngô Hùng Dương liên tục gật đầu.





“Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, nhớ kĩ, gần đây cho dù là doanh nghiệp nào nếu ngày nào đó có động tĩnh gì thì phải báo cáo kịp thời cho tôi, hiểu chưa?” Ferreth lại dặn dò thêm lần nữa, lần này anh ta đến, chủ yếu là muốn điều tra chuyện lần trước đảo Ánh Sáng bị tập kích.





Bây giờ thời gian đã trôi qua hơn mười ngày, nhưng thế lực tập kích đảo Ánh sáng ngay cả một chút manh mối cũng không có. Ferreth chỉ có thể bắt đầu tra xét từ những trụ cột sản nghiệp, điều động sử dụng mấy trăm máy bay chiến đấu, tiêu tốn rất nhiều chỉ phí, những chỉ phí này, chắc chắn là được hút ra từ trong liên doanh sản nghiệp, người bình thường thì có lẽ sẽ khó mà nhìn ra được cái gì trong liên doanh sản nghiệp như thế này. Nhưng gia tộc của Ferreth rất lớn, chỉ cần kết hợp một chút số liệu thật nhỏ, có thể để cho Ferreth nhìn ra được rất nhiều thứ.





“Ngài Ferreth, ngài cứ yên tâm” Ngũ Cảnh Lập trả lời.





“Vậy cứ thế đi” Ferreth đứng dậy, nói: “Tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước, ông…”





Ferreth vừa nói được một nửa, một tràng tiếng chuông Tiện thoại chói tai vang lên, vang vọng khắp cả phòng hội nghị Trong giây phút tiếng chuông điện thoại vang lên, Ngũ ›ảnh Lập và Ngô Hùng Dương, cùng lúc nhìn về phía Nhóc \gũ, tiếng chuông điện thoại này, chính là truyền từ phía Nhóc \gũ.





“Con làm gì vậy, không có chút phép tắc nào cả, cút ra \goài đi!” Ngũ Cảnh Lập vội vã quát lớn một tiếng, cùng lúc đó lùng gương mặt tươi cười với Ferreth: “Ngài Ferreth, con dại hông hiểu chuyện, không hiểu chuyện”





Ngô Hùng Dương dùng khuôn mặt có chút hả hê nhìn Nhóc Ngũ.





Ngô Hùng Dương được mọi người gọi là Thạch Thượng loàng, ngoài mặt ông ta và Ngũ Cảnh Lập có mối quan hệ không tệ, là bạn hợp tác làm ăn, trên thực tế, hai người đều thìn đối phương không vừa mắt, chỉ đợi ngày nào đó đối )hương bị ngã đài.





Đúng lúc ngài Ferreth đang nói chuyện, kết quả lại bị tiếng ‘huông điện thoại của Nhóc Ngũ cắt ngang, chắc chắn sẽ làm ho ngài Ferreth không được vui.





“Không sao đâu” Ferreth xua tay, nói: “Cậu cứ nhận điện hoại của cậu đi”





“Cảm… Cảm ơn ngài Ferreth” Nhóc Ngũ gật đầu cúi người, úc trả lời Ferreth, giọng nói cũng phát run, vì anh ta biết rõ, chỉ n vị Ferreth này có một chút không vui vẻ, chút sản nghiệp ày của gia đình mình sẽ tan thành mây khói ngay lập tức.





Nhóc Ngũ nhận điện thoại, nói được mấy câu đã vội vàng úp điện thoại, anh ta nhìn về phía Ngũ Cảnh Lập, mấp máy nôi nhưng không nói gì.





“Vậy chuyện gia đình của các người, các người cứ nói huyện trước đi, tôi đi trước đây” Ferreth thấy Nhóc Ngũ có huyện gia đình muốn nói, anh ta sẽ không định quấy rầy. Trên hực tế, người tên Ferreth này cũng rất dễ nói chuyện, chỉ là hân phận của anh ta quá cao, khiến cho nhiều người lúc đối lãi với anh ta đều cẩn thận từng li từng tí một, rất sợ có một hút nào đó làm mất lòng anh ta.





Ferreth nói như vậy, làm cho Ngũ Cảnh Lập hiểu lầm, Ngũ Cảnh Lập tưởng Ferreth cảm giác mình coi anh ta là người ngoài, có một ít chuyện không nói trước mặt anh ta, ngay tại đó quát lớn nói với Nhóc Ngũ: “Có cái gì thì nói ra, không cần úp úp mở mở.”