Chương 910:
“Vận may rất tốt, tỉnh lại muộn một giây, đầu của anh sẽ bị ghim trên mặt đất” Người đàn ông mặc đồ đỏ nhìn chằm chăm Trương Thác, cười lạnh nói.
Trương Thác từ dưới đất bò dậy, nhíu chặt lông mày nhìn ba người, trầm giọng nói: “Đây là ý của ba người, hay là ý của Đường thị?”
“Có gì khác nhau?” Người đàn ông mặc đồ đỏ cười cợt: “Ý của tôi, chính là ý của Đường thị”
Nghe được lời của người đàn ông mặc đồ đỏ, Trương Thác yên tâm hơn nhiều, chỉ cần không phải là ý tứ của Đường thị, vậy thì tốt hơn, anh ngược lại không sợ xung đột với Đường thị, mà sợ nhất làm làm lỡ mất lần hợp tác này, dù sao vẫn còn một đảo Ánh Sáng lớn mạnh phía sau.
Trương Thác nhìn người đàn ông mặc đồ đỏ khẽ cười một tiếng: “Theo tôi được biết, anh không phải là trưởng họ?”
“Yên tâm, sắp rồi!” Người đàn ông mặc đồ đỏ cười lạnh một tiếng, lại bắn một mũi tên nhọn về phía Trương Thác.
Đối mặt với mũi tên nhọn này, Trương Thác không hề có động tác dư thừa, chỉ hơi lắc mình là có thể tránh thoát.
“Ba tên phế vật các người, cho rằng là đối thủ của tôi?”
Trương Thác bóp tay, anh cố ý nói chuyện để kéo dài thời gian, chính là muốn nhân cơ hội này, tìm hiểu một chút sức chịu đựng của hoa sen.
“Một tên nhãi nhép mới bước vào Ngự Khí, đã dám ngông cuồng!” Người phụ nữ trung tuổi hét lớn một tiếng, rút ra loan đao từ phía sau, đột nhiên vọt về phía Trương Thác.
Loan đao trong đêm đen mang theo hơi lạnh.
Nhìn thấy đối phương vọt tới, Trương Thác nhấc lên hai nắm đấm, từ cơ hội vừa rồi, anh có thể chắc chắn, hoa sen trên đỉnh đầu ít nhất có thể chịu đựng được năm phần lực lượng, nếu như vậy, chuyện về sau lại càng dễ giải quyết.
Đừng nói năm phần mười lực lượng, chỉ cần bốn phần mười, là đủ đánh bại ba người trước mặt.
Nhìn qua tuổi tác, ba người này nhiều tuổi hơn Trương Thác không ít, nhưng bàn về kinh nghiệm chiến đấu, Trương Thác trải qua rèn luyện sinh tử, thây chất thành núi, máu chảy thành sông mà thành, ba người này gộp lại, thúc ngựa cũng không đuổi kịp Trương Thác!
Một quyền của Trương Thác đấm lên mặt đao của người phụ nữ trung tuổi, bước chân của bà ta giật lùi lại, cảm thấy hai tay tê dại, bà ta quay đầu lại quát lên: “Nhìn cái gì, lên hết đi!”
“Được rồi” Người đàn ông trung nhiên rút ra một thanh kiếm từ hông, lao tới theo hướng khác.
Người đàn ông mặc đồ đỏ thì lại cầm trong tay đao lớn, hướng của ba người tạo thành hình tam giác, đồng thời đánh về phía Trương Thác.
Đối mặt với sự tấn công của ba người, Trương Thác không sợ, dùng hai quyền đối phó.
Trong lúc bốn người giao chiến, chớp mắt đã hơn mười chiêu, Trương Thác lấy một địch ba, nhưng lại chiếm thế thượng phong.
Điều này làm trong lòng ba người có chút phát lạnh, bọn họ đã biết Trương Thác đạt tới Ngự Khí, nhưng vẫn coi thường anh.
Người đàn ông mặc đồ đỏ đột nhiên vung tay, tung ra bột phấn.
Trương Thác phản ứng cực nhanh, khi người đàn ông mặc đồ đỏ tung bột phấn anh lập tức lùi về sau.
“Mày cho rằng muốn trốn là trốn được!” Người đàn ông mặc đồ đỏ cười lạnh một tiếng, không chú ý tới động tác của Trương Thác.
Trương Thác tránh khỏi phạm vi của bột phấn mà người đàn ông mặc đồ đỏ tung ra, trong lòng cảm giác thấy hơi không đúng, bởi vì anh phát hiện, bột phấn của người đàn ông này không phải độc, không ảnh hưởng tới mình chút nào.
Vào lúc này, ba người tiếp tục đánh về phía Trương Thác, Trương Thác đối kháng.