Chương 959:
Nếu như lần này phải đối đầu chính diện với thị tộc Triệu Thị thì anh tất nhiên phải có sự chuẩn bị chu đáo từ trước, Trương Thác đó giờ không phải là một người khinh địch, dù là sư tử đấu với thỏ cũng sẽ dùng toàn năng lực, huống hồ gì là đối phó với cả một thị tộc chứ!
Toàn bộ Đại Nam có bao nhiêu thị tộc anh không biết, nhưng anh biết thị tộc có thể đứng vững đến tận bây giờ chắc chắn không hề đơn giản chút nào.
Trương Thác bảo Pease đến hỏi ông cụ lớn về chuyện của Triệu Thị, đồng thời tập hợp nhân lực thẳng tiến tỉnh Hạ.
Tỉnh Mông là tỉnh lớn thứ ba của Đại Nam với phần lớn diện tích đều là đồng bằng, chiếm một phần chín tổng diện tích của Đại Nam, có thể nói là chiếm phần lớn diện tích của cả cái Đại Nam rồi, nơi Trương Thác sắp đến cách Châu Xuyên có chút xa xôi.
Sau khi sắp xếp xong chuyện của đảo Ánh Sáng thì anh lại liên lạc với Bạch Trình bọn họ và bảo họ hãy buông mọi thứ trên tay xuống để thẳng tiến tỉnh Hạ, sau khi chuyện này kết thúc mới quay về đảo Ánh Sáng, là những người có lực chiến cao nhất ở đảo Ánh Sáng, họ cũng phải nhanh chóng bước vào cảnh giới Ngự Khí mới được.
Càng tiếp xúc gần với các thị tộc thì Trương Thác càng ý thức được cái thế giới này không còn là bộ dạng ban đầu mình từng được tiếp xúc nữa mà nó có bộ mặt sâu xa và thần bí hơn rất nhiều, càng phát hiện nhiều mới biết thực lực mà mình từng cảm thấy kiêu ngạo bây giờ hoàn toàn không đủ để sử dụng.
Cũng may Trương Thác ngoại trừ việc có một trái tim của kẻ mạnh thì đồng thời anh cũng có một trái tim kính nể, anh chưa bao giờ cho rằng mình là thiên hạ vô địch, trận chiến tranh vương khi đó anh luôn mang trong mình tâm thế tìm hiểu.
Bây giờ những thứ anh được tiếp xúc chúng là những thứ đó giờ anh vẫn đang tìm hiểu.
Sau khi Trương Thác về tới nhà cũng đã sáu giờ chiều rồi, trong nhà có rất nhiều những bộ quần áo đủ màu sắc, Thiên Linh ngồi trong cái đống quần áo đó, khuôn mặt đáng yêu của cô bé cứ nở nụ cười ngốc nghếch, cô bé đó giờ luôn sống trong trại mồ côi nếu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quần áo mới như thế, cô bé càng không dám tin tất cả những thứ này đều là của cô bé cả!
Mỗi khi anh đến trại mồ côi chủ yếu cũng là biếu tiền thôi, những chuyện như mua quần áo đều do viện trưởng Thôi làm cả.
Lâm Ngữ Lam quỳ trong đống quần áo đó và lâu lâu lại cầm một bộ lên ướm thử vào người Thiên Linh, sau đó lại chụp hình cho cô bé, Trương Thác nhìn khuôn mặt Lâm Ngữ Lam mà bất giác nở nụ cười, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, có lẽ đây chính là cảm giác của gia đình.
“Bà xã, em có phải là mua quần áo hơi nhiều cho Thiên Linh rồi không, đừng quá nuông chiều cô bé” Trương Thác đóng cánh cửa lại và thay giày.
“Nhiều lắm sao? Không nhiều chút nào?” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu: “Ông xã, anh nói xem, quần áo của bọn trẻ bây giờ nhiều mẫu đẹp như thế nên em không chịu nổi mà mua hết về mặc lên người Thiên Linh, nhất định trông rất đẹp đó!”
Trương Thác đưa tay đặt lên trán, Lâm Ngữ Lam bây giờ chính là mẫu người điển hình cho hội chứng cưng chiều con, thấy cái gì cũng muốn mua cho con.
“Nhưng em cũng không thể mua những thứ này, cô bé còn rất nhỏ, mỗi ngày đều đang lớn lên nên chắc chắn sẽ không thể mặc vừa đâu” Trương Thác nhìn đống quần áo kia, Lâm Ngữ Lam không chỉ mua áo mùa thu mà còn có cả mùa đông, mùa xuân, thậm chí cả quần áo cho mùa hạ dù chỉ mới trôi qua không lâu thôi, cô mua tất cả về.
“Đợi con bé khôn lớn sẽ càng có nhiều quân áo đẹp cho con bé mặc nữa” Lâm Ngữ Lam lại thay một bộ quần áo mới cho Thiên Linh.
“Bà xã, trẻ con không được nuông chiều quá, với độ tuổi của cô bé đã bắt đầu có thể học hỏi được một số đạo lý cơ bản rồi đấy” Trương Thác bước đến, anh muốn nói thêm điều gì nữa nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có chút thất vọng của cô thì anh đã không mở miệng nữa.
“Ông xã, em biết rồi nhưng em thật sự không thể nhịn được” Lâm Ngữ Lam bĩu môi: “Bất quá ngày mai em sẽ nhịn tay lại và không mua nhiều như thế nữa vậy”
Ngày mai sao?
Trương Thác đưa tay lên trán, bà vợ này của mình rốt cuộc có nghe hiểu lời mình nói không vậy hả.
Trương Thác đảo quanh một vòng căn nhà cũng không phát hiện bóng dáng của Tân Như.
“Đúng rồi” Lâm Ngữ Lam nói: “Bác sĩ tâm lý anh tìm đã đến rồi, người đó đang tư vấn tâm lý cho tổng giám đốc Tân đấy”
Lâm Ngữ Lam chỉ chỉ vào trên lầu.