Con Rể Quyền Quý

Chương 966



Chương 966:





“Tộc trưởng Triệu, quà tặng tôi để lại nhé, ông hãy hưởng thụ một cách vui vẻ đi nhé, cho ông một lời ấm áp, có người đã đến rồi đấy” Giọng nói bên ngoài sân trở nên ngày một xa dần.





Mà ánh mắt của người đàn ông trung niên lại tập trung ở dưới chân của chính mình, ở dưới chân của ông ta được đặt một cái bọc, cái bọc này làm sao mà lại xuất hiện được, ngay cả nhìn ông ta cũng không thể nhìn rõ được, ngay tại khoảnh khắc bản thân vừa mới né tránh con dao găm ngắn kia, đã được người ta đặt ở chỗ này.





Người đàn ông trung niên hít vào một ngụm khí lạnh, nếu như nói, đối phương vừa rồi không phải là đến để tặng cái bọc này, mà là muốn cái mạng của bản thân, vậy thì sẽ xảy ra kết quả như thế nào đây?





Người đàn ông trung niên cầm cái bọc lên, chậm rãi mở ra, ngay vào khoảnh khắc mở cái bọc ra, con ngươi của ông ta co rút lại, trong cái bọc này, rõ ràng là một cái đầu người, một cái đầu người hoàn toàn không còn chút sắc máu nào, thậm chí bắp thịt ở trên gương mặt đều đã bị lở ra, thế nhưng người đàn ông trung niên vẫn chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra được chủ nhân của chiếc đầu người này, Đây chính là một thành viên bên ngoài chỉ nhánh của Triệu thị, một thời gian trước vào thời điểm trở về tộc bản thân ông †a còn gặp mặt qua, đối phương nói đã chuẩn bị thần dược thạch hộc tía, hy vọng có thể trở lại trong tộc, thế nhưng hiện tại, vậy mà lại bị giết mất rồi!





“Là ai!” Người đàn ông trung niên gắt gao nắm chặt tay lại thành quyền, cho dù có phải là thành viên bên ngoài hay không, dù thế nào cũng đều là người của Triệu thị, là ai dám giết người của Triệu thị!





Thị tộc, mặc dù không lộ diện, thế nhưng sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ, lại mạnh mẽ hơn so với bất cứ một ai, hiện tại trong tộc có người bị giết, sao có thể không tức giận chứ!





Người đàn ông trung niên lại chú ý đến bên trong cái bọc, còn đặt một chiếc DV, vào khoảnh khắc chiếc DV được mở lên, một đoạn video ngắn liền được phát ra trong màn hình.





“Vậy mà lại biết tôi là người của thị tộc Triệu thị, anh lại muốn như thế nào nữa, muốn khai chiếc cùng với thị tộc Triệu thị chúng tôi hay sao?”





“Thị tộc Triệu thị thì làm sao chứ? Sớm muộn tôi cũng sẽ chôn vùi Lũng Tây Lý thị, hiện tại liền chôn vùi Triệu thị mấy người trước tiên đi, ra tay!”





Một màn bên trong DV được ghi hình lại, đúng là một màn đã xảy ra hôm đó tại viên khu công nghiệp Châu Xuyên.





Người đàn ông trung niên gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh trẻ tuổi kia ở bên trong đoạn ghi hình, bóp chặt lấy DV ở trong tay, lớn tiếng hét lên: “Muốn diệt Triệu thị tôi? Nói khoác mà không biết ngượng!”





Người đàn ông trung niên lại nghĩ tới giọng nữ vừa rồi, đối phương nói, có người đã đến rồi, liệu có phải là người ở trong đoạn ghi hình này không?





“Người đâu!” Người đàn ông ngồi ở trong sân, lớn tiếng hét lên: “Trong nhà có kẻ trộm vào rồi, đi bắt trộm!”





Cũng cùng vào lúc đó, ba người Trương Thác đi ra khỏi tòa nhà lớn kia.





“Lão đại, bước tiếp theo làm thế nào đây?” Bạch Trình đi theo bên cạnh người Trương Thác, hỏi.





Bạch Trình này trong thời điểm đơn độc thi hành nhiệm vụ, là một người vô cùng có chủ kiến, có điều sau khi tụ họp lại cùng với Trương Thác, anh ta liền sẽ để cho Trương Thác làm chủ mọi chuyện, đây cũng chính là bệnh chung của mấy vị vương giả lớn còn lại trên đảo Ánh Sáng, đều đã quen nghe chỉ thị từ Trương Thác.





Ba người tìm đến một quán ăn sáng trông có vẻ không tệ, Bình Nhật Thanh rất có năng lực đi ở đầu tiên, kéo cửa lớn của quán ăn sáng ra.





Thời điểm Trương Thác vừa chuẩn bị tiến vào cửa, trước mặt có hai người bước đến, một nam một nữ, nhìn trông có vẻ đều đều không qua hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.





Trong đó, người thanh niên kia thuận theo cánh cửa Bình Nhật Thanh kéo ra mà bước ra ngoài, lúc này Trương Thác đã đứng ở ngay trước cửa rồi, người thanh niên sắc mặt không kiên nhãn mà xô đẩy Trương Thác: “Cút sang một bên đi, chó ngoan không cản đường”





Một cái đẩy này của người thanh niên đương nhiên là không thể đả động gì được đến Trương Thác, ngược lại còn khiến bản thân lùi về sau hai bước.