Con Rối - A Ly Thố

Chương 1: Tôi thích một người



Tôi thích một người.

Từ bốn năm đại học cho đến tận khi tốt nghiệp đi làm, vẫn luôn yêu thầm tới hiện tại, tổng cộng là sáu năm.

Tôi thích Lương Chi Đình, nhưng anh ấy sắp kết hôn rồi.

Lúc nghe thấy tin này, cửa phòng trà bị tôi đẩy ra một khe nhỏ, lời buôn chuyện của đồng nghiệp không phòng bị mà chảy vào tai tôi.

Bước chân tôi cứng lại, không biết nên tiến hay lùi.

Tôi vốn không phải là người có tính tò mò, nhưng cái tên Lương Chi Đình này ở trong lòng tôi đã quá nặng, tôi không thể không tiếp tục nghe.

Người bên trong không phát hiện tôi nghe trộm ngoài cửa, lưu loát như cũ nói: "Tiếc thật, đàn ông ưu tú như thế, sau này lại biến thành người của người khác, có gia đình rồi, sao tôi lại không gặp được người đàn ông tốt như thế chứ?"

"Vợ anh ta là ai thế?"

"Nghe đồn là con gái ông chủ, là một bạch phú mỹ chính hiệu*, vì công việc gặp nhau rồi lâu ngày sinh tình, cũng xứng đôi vừa lứa lắm."

*Bạch phú mỹ: Chỉ phụ nữ giàu có xinh đẹp.

Tôi nghe đến nhập tâm, không để ý thấy tiếng bước chân trong phòng hướng về phía mình.

Cho đến khi cửa bị kéo mạnh ra, hai đồng nghiệp của tôi thấy tôi như quỷ đứng ngoài cửa bất động thanh sắc.

Một người bị sợ đến mặt trắng bệch, ôm lấy tim cằn nhằn: "Nam Lê! Sao cậu lại đứng đây không lên tiếng? Doạ tôi gần chết!"

Tôi không nói gì, chỉ giương tay, đem cái cốc thuỷ tinh trong tay cho bọn họ xem.

Ý là tôi đi lấy nước.

Hai người trừng tôi một cái, cũng không chắc nữa, tôi cúi đầu nên không nhìn rõ.

Lúc đi ngang qua nhau, lời nói trầm thấp của một người lọt vào tai tôi:

"Quái thai."

Tôi ánh mặt không đổi đi vào phòng trà, coi như không nghe thấy lời này.

Đương nhiên cũng không thể phủ nhận, đây là sự thực.

Đúng thế, tôi là một thứ quái thai.

U ám, kiệm lời, trên mặt lúc nào cũng đeo một cặp đít chai gọng đen, tóc mái dài che nửa gương mặt, là kiểu người gặp người ghét, giống như lão già quê mùa.

Tôi biết, tôi không khiến người khác yêu thích, từ nhỏ đã vậy.

Từ lúc tôi có ý thức, sinh vật sống duy nhất bên cạnh tôi là cha tôi.

Trên mặt ông ta có một vết sẹo, nằm ngang trên trán rồi kéo đến sống mũi cuối cùng kết thúc ở góc miệng, giống như có một con rết ở trên mặt. Ông ta rất dữ, mở cửa cũng mạnh, lời nói nhiều nhất với tôi là: "Sao hôm nay mày ăn nhiều như vậy, con lợn cũng không ăn bằng mày! Mẹ nó đúng là chỉ biết ăn biết tiêu tiền của tao! Sao mày không đi chết đi!"

Mỗi lần nói đến đây ông ta đều tức giận rút dây lưng quất tôi, dây lưng da rơi trên người tôi, so với pháo năm mới còn kêu to hơn.

Tôi không dám khóc, cũng không dám trốn, sợ bị đánh nặng hơn. Dưới mưa roi của ông ta, tôi chỉ có thể cố gắng cuộn người thành một con rùa, tưởng tượng lưng mình là một cái mai thật dày, nhịn đau đớn, nhỏ giọng gọi cha, cầu xin tha thứ.

Ông ta một câu lại một câu mắng tôi đi chết, tôi cũng đau muốn chết, nhưng diêm vương lão gia lại không chịu thu nhận tôi.

Dưới đòn roi của ông ta tôi ngày một lớn, đến tuổi đi học.

Tôi cứ nghĩ đi học rời xa cha tôi cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng ở trường học cũng chẳng ai thích tôi.

Bạn học ném bùn vào người tôi, nhét giun đất vào bình nước của tôi: "Cha mày là đồ hiếp dâm, còn mày là đồ hiếp dâm nhỏ!"

Bọn chúng nói cha tôi là đồ xấu xa, lúc ông ta còn trẻ đã cưỡng bức một nữ sinh đại học. Nữ sinh đại học kia là mẹ tôi, bà hận cha tôi, cũng hận người trong xương máu mang theo gen ông ta là tôi, lúc nhỏ tôi không hiểu nếu như hận tôi như thế tại sao còn sinh ra tôi, sao lại phải trăm ngàn đau khỏ sinh ra tôi rồi đem tôi đưa đến bên người cha tôi.

Sau này lớn lên rồi tôi mới nghĩ thông, là do bà hận. Bà muốn dày vò đồ hiếp dâm, cũng muốn dày vò một đứa tạp chủng. Tạp chủng lớn và tạp chủng nhỏ dày vò nhau, thế mới thống khoái.

Tôi là khối u hôi thối màu xanh lục chui từ trong bụng bà ra, bà kinh tởm tôi, cung. Kinh tởm mang thai cái cục u này.

Tôi ra đời là một sai lầm, không có ai hy vọng tôi đến thế giới này.

Tôi không có mẹ, cái người mang con rết trên mặt kia cũng không phải cha tôi.

Tôi là thứ tạp chủng không ai cần.

Từ tiểu học đến cấp ba, tôi luôn bị gọi là "đồ hiếp dâm nhỏ".

Mới đầu còn khóc lóc phản đối, sau này quen rồi, tê liệt rồi, kệ bọn họ thôi.

Không ai nghe lời tôi nói, cũng không thể thay đổi được nhận định trong lòng của bọn họ. Bọn họ giống mẹ của tôi, cho rằng trên người tôi mang theo gen của đồ con rết, kế thừa gen phạm tội của ông ta, lớn lên sớm muộn gì cũng đi hiếp dâm.

Tôi quyết định sau này không gọi ông ta là cha nữa, gọi là "con rết lớn".

Con rết lớn đánh tôi như cơm bữa, đánh đến tận năm tôi học lớp 11, sau này cũng không đánh nữa.

Đương nhiên không phải vì ông ta hối cải, mà là năm lớp 11 ấy tôi về nhà quên mua rượu cho ông ta, ông ta đạp tôi ngã trên bàn trà, kính trên mặt bàn trà vỡ tan đâm vào người tôi, máu chảy lênh láng.

Ông ta hoảng sợ, không phải vì lo lắng cho tôi, mà vì ông ta có tiền án, sợ xảy ra án mạng lại phải vào trong kia, không thể không đưa tôi đi bệnh viện khâu.

Đi bệnh viện khâu xong về nhà, ông ta muốn tôi nấu cơm cho ông ta, tôi nhẹ nhàng đi vào bếp, bỏ thuốc chuột vào trong thức ăn.

Tôi vừa bỏ thuốc vừa cười, nghĩ đến cảnh con rết to trúng độc dãy dụa sùi bọt mép, trong lòng tôi thấy thoải mái không chịu nổi.

Tiếc là, đồ ăn còn chưa lên bàn, đã bị ông ta phát hiện rồi.

Ông ta phát hiện tôi muốn bỏ thuốc chuột ông ta, muốn mạng sống của ông ta.

Ông ta lại đánh tôi một trận, đánh đến mấy vết thương trên người tôi nứt ra, cả người toàn là máu, nhưng không sao ngăn được miệng tôi cười to. Tôi không làm con rùa nữa, tôi bằm trên đất để cho ông ta đánh, nhìn chằm chằm vào con rết trên mặt ông ta, nói: "Ông phát hiện được một lần, có thể phát hiện thêm lần thứ hai sao? Lần này coi như ông may, có bản lĩnh cứ không ăn cơm, không ngủ đi, tôi nhất định sẽ nắm được cơ hội."

Tôi nghĩ lúc đó mặt tôi phải rất ghê rợn, nếu không thì con rết lớn cũng không thể lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy, cứ như thể nhìn thấy Hắc Bạch vô thường.

"Tao là cha mày!"

Lúc ấy ông ta hô lên một câu như thế.

Trò cười, đem tôi làm bao cát làm nô tài triệu hoán nhiều năm như thế, tới lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm lại giả vờ làm cha.

Tôi nhổ ra một ngụm bọt máu, bởi vì nằm mà không nhổ được lên mặt ông ta, quá là lãng phí.

"Ông là đồ con rết." Tôi dở sống dở chết nói tiếp: "Là đồ hiếp dâm chết tiệt."

Biểu tình của ông ta lúc ấy, quả thực rất thú vị.

Ông ta sợ chết, tôi thì không.

Ông ta là con rết, những thứ có sinh mệnh đều sợ chết cả.

Tôi á?

Tôi thì là một cục u thối đến tận trời.

Trường học với tôi mà nói không có kỷ niệm đẹp, cho đến khi tôi lên đại học, rời xa con rết cùng cái trấn kia, đi đến thành phố khác, nơi không có ai biết tôi là con trai kẻ hiếp dâm, tôi cũng không bị gọi là đồ hiếp dâm nhỏ nữa.

Nhưng tính cách tôi đã thành hình, tính cách trầm lặng cô độc, không cách nào kết giao bạn bè, chỉ đành một mình độc lập sống.

Ngày nhập học tôi buồn chán đi dạo quanh trường, lúc ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng từ trên trời rơi xuống đầu tôi, tôi nghe thấy tiếng hô hào, đứng im không dám động.

Có một giây, tôi nghĩ quả bóng kia cố ý bay tới chỗ tôi, bởi khi còn nhỏ những chuyện như thế này không phải hiếm gặp.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào tôi, nó đã bị một bàn tay đỡ lấy.

Đó là lần đầu tôi gặp Lương Chi Đình.

Anh ấy mặc bộ quần áo bóng rổ, ôm quả bóng trong khuỷu tay, cười với tôi, lộ ra một bên răng khểnh.

Trên người anh ấy có một mùi thơm, mùi hương ấy theo bàn tay anh rơi lên trên đầu tôi— anh ấy xoa tóc tôi.

Còn nhẹ giọng hỏi thăm: "Cậu không sao chứ?"

Một nụ cười, một cái xoa đầu này, trái tim tôi triệt để bị đánh cắp.

Tôi lẽ ra phải cảm ơn anh, nhưng lúc ấy tôi triệt để mất hồn, còn không kịp đợi tôi nói lời cảm ơn, anh đã ôm bóng quay về sân bóng rổ, quay về thế giới của anh.

Trên tóc vẫn còn lưu lại xúc cảm lúc được anh chạm vào.

Tôi từ nhỏ tới lớn, chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai.

Tôi lần đầu trong thế giới hai màu trắng đen này tìm thấy một điểm sắc màu, hoá ta thế giới này lại thú vị đến cảm động như vậy.

Từ lúc đó trở đi, tôi liền mê muội anh.

Anh lớn hơn tôi một khoá, là tiền bối của tôi, tôi thỉnh thoảng đi nghe trộm khoá học của anh, lén lút đi sau lưng anh, giống như một con chuột trong cống rãnh hôi thối mà bám đuôi, chụp trộm ảnh, đợi đêm khuya sau khi về phòng vụng trộm phát tiết.

Sản sinh ra cảm giác yêu thích, chỉ cần nhìn một cái là đủ.

Tôi là quái thai, là đồ biến thái, không thể khống chế bản thân mà điên cuồng anh.

Sau này, chỉ đứng ở xa ngắm nhìn anh không còn thoả mãn tôi nữa, tôi ở canteen cố ý chọn đồ ăn y hệt anh, giả vở cùng anh ngang vai bước qua, xem xem anh có nhận ra tôi không, liệu có nở một nụ cười như trên sân bóng rổ ngày ấy.

Nhưng ông trời vốn không chiếu cố tôi.

Anh với tôi bình thản lướt qua nhau, đến một ánh mắt cũng không thèm cho tôi một cái.

Anh không nhớ ra tôi.

Lương Chi Đình rất được hoan nghênh, cho dù đi tới đâu cũng được người người vây quanh. Cuộc sống của anh ấy muôn hình muôn dạng, luôn là những đồ vật và người mà tôi không thể với đến. Ánh trăng lưỡi liềm sáng rọi trên bầu trời, đương nhiên không quan tâm đến lòi kiến dưới mặt đất. Sao anh biết được dưới mặt đất có con kiến nhìn anh như thần minh.

Tôi không thể tiến vào thế giới của anh, chỉ đành vật vờ tìm hiểu mọi thứ rồi ảo tưởng như thể mình được tham dự.

Từ khi tốt nghiệp đến nay, cho đến việc chọn công ty, đều là vì Lương Chi Đình công tác ở đây.

Toà nhà thương mại này có hơn ba mươi tầng, mỗi tầng một công ty khác nhau. Lương Chi Đình làm việc ở tầng bốn, tại một công ty logistic, tôi năng lực có hạn, không thể cùng anh làm chung công ty, chỉ đành làm hoạ sĩ gốc* tại một công ty quảng cáo.

*原画师 là người thiết kế nhân vật, background các thứ trong đồ hoạ game hoặc hoạt hình, không rõ dịch thế nào, cầu cao nhân chỉ giáo.

Cùng một toà lầu, anh làm tầng bốn tôi làm tầng mười. Cách biệt nhau sáu tầng, giống như sáu năm yêu thầm không có kết quả của tôi.

Tôi từ trước tới nay không quan tâm người khác nghĩ gì, họ không thích tôi, tôi chẳng ưa họ.

Chỉ có Lương Chi Đình.

Tôi chỉ hy vọng có được ánh mắt của một mình anh, cho dù chỉ là lúc vội vã lướt nhìn.

Nhưng vừa rồi tôi mới biết, anh sắp kết hôn rồi. Cho dù biết rằng đây là chuyện sớm muộn, nhưng đến khi nó thực sự xảy ra, tôi vẫn không thể tiếp nhận.

Trước giờ tan tầm nửa tiếng, đồng nghiệp bắt đầu huyên náo thảo luận đi nhà hàng nào tụ học, đương nhiên là bỏ qua người vô hình như tôi.

Tôi cũng bị ồn đến tỉnh ngủ, nhưng trước giờ tôi vẫn không thể dung hoà được vào các thể loại nhóm xã giao như thế này.

Tôi tắt máy tính, chập chạp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cạch một tiếng tắt đèn.

Lúc khoá cửa, nhìn văn phòng vắng ngắt không một bóng người, tôi đưa tay về phía văn phòng, tặng một ngón giữa.

Nếu như không phải vì Lương Chi Đình, ma nó mới thèm đến đấy làm việc.

Đi chết hết đi!

Tôi không thích dùng mấy loại phương tiện chen chúc người như tàu điện, mỗi tối sau khi tan làm đều là cưỡi xe đạp công cộng về nhà. Không ai để ý mà nhập vào làn xe nườm nượp, giống như một giọt bùn nhỏ bé.

Phòng trọ tôi thuê cách công ty khoảng 20 phút, trong một toà nhà cũ, hơi ở trong góc, rất yên tĩnh.

Toà chung cư không có thang máy, chỉ có thể leo thang bộ. Tôi như thường lệ đi về nhà, về toà lầu tĩnh lặng không quản tháng năm, nhưng hôm nay vậy mà truyền đến tiếng động, từ phía trên lầu.

Tôi theo bậc thang đi lên, đến chiếu nghỉ tầng năm thấy một đám người đang tập trung trước cửa một hộ dân tầng sáu.

Khéo không kìa, tất cả vây quay trước cửa nhà tôi. Trong đám người còn có hai đồng chí mặc định phục cảnh sát.

"Thằng nhóc sống ở đây kỳ quái lắm, lúc nào cũng u uất, một năm bốn mùa đều đeo khẩu trang kín không lọt gió, trước giờ đều không qua lại với hàng xóm xung quanh, bí hiểm lắm."

"Cậu ta sống một mình, tôi trước giờ chưa thấy cậu ta có bạn bè gì cả, trước đây tôi còn nghe thấy tiếng cậu ta nửa đêm ra ngoài, các anh nói xem nửa đêm không ngủ ra ngoài làm gì?"

"Chuyện này chắc chắn dính líu đến cậu ta, cứ vào lục là biết ngay."

Các liền cô liền chú mỗi ngươi một câu tốc giác với cảnh sát, tôi còn nổi hứng muốn nghe thêm, một bà lão đứng trong đám người đã phát giác ra tôi nghe trộm, đưa tay chỉ tôi: "Cậu ta cề rồi."

Mọi người đều hướng mắt về tôi, tôi kéo thấp vành mũ, len vào đám đông.

Đồng chí cảnh sát làm động tác chào với tôi, giải thích đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra lầu ba có bé gái mất tích, hành lang không lắp camera nên mãi không tra được tung tích, sau lại có người tố giác: "Người phòng 603 rất khả nghi."

Cái người khả nghi kia là chỉ tôi.

Bọn họ nếu như đã báo cảnh sát rồi, thì chỉ đành cho họ lục soát thôi.

Tôi biểu hiện thông cảm, đồng ý hợp tác với các đồng chí cảnh sát, cầm chìa khóa mở cửa để bọn họ vào phòng.

Các cô chú bác dì phía sau cảnh sát vươn dài hết cả cổ, biểu tình phấn khích, chờ đợi nhìn thấy bé gái mất tích sau khi tôi mở cửa, hưng phấn tiễn tôi đến đoạn đầu đài.

Kẽo kẹt, cửa phòng mở ra, hai đồng chí cảnh sát bước vào.

Biểu tình các bác các dì rất thất vọng.

Trẻ con á? Nếu như mấy thứ ra từ người tôi được coi là trẻ con, thì trong thùng rác tôi có một ít, nếu như bọn họ muốn xem, tôi có thể mở mấy cục giấy cho họ chiêm ngưỡng thế nào là tuyệt thế dung nhan của chúng.

Cảnh sát đi một vòng ở phòng khách cùng phòng bếp, đến trước cửa phòng ngủ, hỏi tôi: "Có tiện không?"

Tôi gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Cửa mở cuộn theo không khí làm bay mấy thứ kêu lên xoàn xoạt.

Trên tường dán chi chít những ảnh, đều là cùng một người, là Lương Chi Đình.

Đại bộ phận đều là lúc đại học chụp trộm được, có lúc là trong phòng học, trong canteen, dưới tán cây, cạnh ký túc xá. Bức tôi ưng y nhất được đặt trên tủ đầu giường.

Là lúc anh trên sân bóng rổ, tóc hơi ướt, anh kéo áo lên lau mặt, lộ ra cơ bụng lấp lánh mồ hôi.

Lúc tôi chụp được tấm nay, tay run bần bật.

Mỗi lần nhìn là một lần rung động.

Tôi hít một hơi sâu, bình phục lại hơi thở hỗn loạn, tiêu rồi, vừa nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.

Cảnh sát đương nhiên bị phòng khách phòng ngủ của tôi dọa cho chết đứng, trước khi họ kịp nghi ngờ, tôi đã thuận miệng nói dối: " Đây là một minh tinh tuyến 18, tôi thích sưu tập ảnh của anh ấy." Dù sao Lương Chi Đình cũng rất đẹp trai, trông thế nào cũng giống một vị minh tinh.

Hai chú cảnh sát đã lơn tuổi, đương nhiên không biết hiện giờ có những ngôi sao nào, nhất thời không nghi ngờ, chỉ coi tôi như fan cuồng.

Bọn họ không hiểu, nhưng sưu tập ảnh lại không phạm tội, không thể làm gì được tôi.

Một vị cảnh sát đi một vòng đến trước cửa tủ quần áo.

Ngón tay tôi cuộn chặt, tôi nhìn theo chằm chặp, bàn tay cảnh sát đã đặt lên cửa tủ, ngay lúc ông định mở ra, bên ngoài có người hô lên:

"Tìm được đứa trẻ rồi!"

Cảnh sát thu tay lại, tôi cũng thở ra một hơi.

Thì ra đứa trẻ lầu ba kiểm tra không rốt, sợ quay về bị cha mẹ mắng nên trốn ở nhà bạn.

Tìm được đứa trẻ cũng chứng minh tôi trong sạch. Nhưng kể cả chân tướng lộ tẩy, cũng không ai đến xin lỗi tôi.

Cảnh sát đi rồi nhưng những người bên ngoài vẫn chỉ chỉ chỏ chỏ tôi, tôi lại lười phí nước bọt với họ.

Chẳng qua là đám thần kinh dùng vẻ ngoài đánh giá người khác.

Có hàng xóm như vậy chỉ có người thích ngược mới qua lại với họ.

Sống đi, ai mà sống dai không chịu chết được như họ chứ?

Người đi rồi, tôi đóng cửa lại, thế giới lại trở nên yên lặng.

Tôi vào phòng ngủ, mở cửa tủ quần ái, nhìn chăm chăm thứ bên trong.

Nếu như cảnh sát vừa rồi mở tủ sẽ phát hiện, người trên những bức ảnh kia đang cuộn tròn trong tủ quần áo của tôi.

Đương nhiên không phải người.

Nó chỉ là một con búp bê cao hơn tôi, đô hơn tôi, có thể che cả người tôi dưới bóng của nó.

Kể cả nếu có phát hiện ra, với những người ở tuổi họ, cùng lắm sẽ cho là thứ đồ chơi tình thú trên giường mà thôi.

Nó không phải đồ chơi, nó là một con rối tôi tiêu một khoản tiền lớn nhờ một vị thầy làm rối định thân chế tác.

Là một "Lương Chi Đình" thuộc về tôi.

Nó khoanh tay ngồi trong tủ, tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt độc nhất vô nhị của nó, tay trượt đến phía sau tai, ấn lên một cái nút màu đỏ.

Một âm thanh của điện vang lên, thứ dưới tay tôi cử động.

Nó nghiêng đầu, cọ cọ sườn mặt vào lòng bàn tay tôi.

Tôi bị động tác của nó làm cho thích thú, liền khen nó:

"Chồng em ngoan quá."