Tôi cau mày thiếu kiên nhẫn. Cái thứ gì không biết, mới học được mấy từ, nói toàn mấy lời người khác không hiểu nổi.
Môi tôi đau quá.
Tôi hôn nó đã ngựa quen đường cũ, nhưng trước giờ đều là tôi chủ động câu dẫn nó, mỗi lần đều rất sướng. Kể từ khi nó ở bên cạnh tôi, mọi thứ của nó, từ hành động, nụ hôn, ngôn ngữ, bao gồm cả nhưungx thứ tôi chờ đợi ở tương lai, tôi đều nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng lúc này, dây cương tuột khỏi tay tôi, tôi triệt để mất đi quyền không chế nó. Nó khiến tôi đau đớn, cũng rất khó chịu.
Nó được tạo ra chỉ với một ý nghĩa - bò dưới chân tôi, trở thành một con chó ngoan ngoãn và trung thành cúi đầu trước tôi, ai ngờ con chó này được sủng mà kiêu, bắt đầu cắn chủ.
Tôi thích nhìn con chó này vẫy đuôi nghe theo lời tôi, cho nó chút ngọt ngào, nó sẽ luôn trung thành với tôi. Tôi thích mối quan hệ kiểu này, đương nhiên cũng có thể chịu đựng được việc thỉnh thoảng phạm sai lầm của nó.
Khoan dung là khoan dung, điểm mấu chốt là ở đây.
- Con chó này không bao giờ có thể cưỡi lên đầu tôi được.
Chẳng hạn như bây giờ.
Thứ đồ không thuộc về bản thân chuyện động trong miệng tôi, tôi không biết giây tiếp theo nó sẽ làm ra hành động gì, những thứ không biết khiến tôi cảm thấy kinh tởm.
Cảm giác bị cưỡng hôn rất tệ, nếu bị con rối cưỡng hôn cũng có thể coi là cưỡng hôn.
Gần đây nó cư xử kỳ lạ không chỉ một lần, nhưng tôi đều không để vào mắt. Trước khi cún con lớn lên thành chó lớn, chủ nhân nó luôn đặc biệt khoan dung. Tôi cũng vậy.
Nhưng lòng tốt của tôi không làm nó thay đổi. Có vẻ đã đến lúc phải dạy cho nó một bài học rồi.
Chó phải được dạy từ bé.
Nước hoa mà Lương Chi Đình đưa cho tôi đã vỡ, ngày mai lại phải chứng kiến lễ cưới của anh ấy, tôi bực bội nắm chặt tay, cố cởi giày trên chân. Tôi dùng chân trần giẫm lên mảnh kính vỡ. những mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào da tôi, máu bắt đầu chảy ra từ lòng bàn chân.
Sự tức giận lấn át nỗi đau, tôi rất cần tìm lối thoát.
Con rối không biết đau, nếu nó đã muốn hôn thì cứ để nó hôn bao nhiêu tùy thích.
Lưỡi dùng lực cuốn lấy, tôi phản khách thành chủ ấn lấy đầu nó, chủ động dâng mình lên.
Cuộc giằng co từ ban công đến phòng ngủ để lại vết máu tươi trên sàn nhà.
Tôi ngã xuống giường cùng với nó, tấm ga trải giường nhuộm đỏ, giằng co lâu như vậy, thở hổn hển lại chỉ có mình tôi.
Tôi vẫn chưa rời khỏi nó, một bên hôn một bên đưa tay sờ dưới gối, nơi có một chiếc kéo.
Giấc ngủ tôi thường không tốt hay mơ thấy ác mộng, mơ thấy rất nhiều thứ, có lúc mơ thấy tôi bị bao bọc bởi một tấm màn da thịt đỏ tươi, mủ hôi thối chảy ra từ cơ thể, vô số lời nguyền rủa vang lên hướng vào tôi, có lúc mơ thấy một con rết khổng lồ vung nanh cào cắn tôi liên tục. Sau này không biết đã tìm thấy phương pháp này ở đâu, người ta nói rằng đặt một chiếc kéo dưới gối có thể xua đuổi tà ma trong giấc mơ.
Tôi giữ thói quen này cho đến khi lớn lên.
Chiếc kéo xuyên qua trái tim của con rối, để lại một lỗ nằm ngang có kích thước bằng móng tay trên cơ ngực hoàn hảo của nó. Thân thể nó khựng lại một giây dưới tác dụng của ngoại lực, tôi nhân cơ hội đẩy nó ra, rút kéo rồi đá vào tim nó.
Nó bị tôi đá loạng choạng lăn xuống giường, thay vì đứng dậy thì nó quỳ xuống đất bằng cả hai đầu gối.
Một thứ đồ không có dịch cơ thể, không có hơi thở cũng không có sự sống, kéo đâm vào máu cũng không chảy, chỉ có một vết đâm sâu hoắm trên tim nó cùng dấu chân đẫm máu của tôi.
Nó ngẩng đầu lên ngây thơ nhìn tôi.
Tôi ném chiếc kéo xuống đất, keng một tiếng rơi đến chân nó.
"Nếu có lần sau, tao sẽ trực tiếp giết mày."
Môi tôi bỏng rát, cảm giác bị cọ xát mạnh vẫn còn đọng lại trong miệng.
Nó dường như cảm nhận được tôi đang tức giận, chậm rãi bò tới quỳ dưới chân tôi.
Máu ở lòng bàn chân tôi chảy ra sàn nhà.
Nó cúi đầu liếm đi những giọt máu ở lòng bàn chân tôi. Nó trở lại thành chó ngoan mà tôi biết, tôi bị thương liền biết dùng nước bọt trị thương.
Tôi bị nó liếm đến ngứa, dùng chân đá mặt nó đi.
Nó rút tờ giấy lau máu trên chân, rút nhặt những mảnh thủy tinh găm vào thịt tôi.
"Bảo bối......"
"Bảo bối."
Nó gọi tôi hết lần này đến lần khác nhưng tôi lạnh lùng phớt lờ nó.
Nó từ từ giơ tay lên, đặt những ngón tay lên tay tôi, dụi má vào lòng bàn tay tôi, thì thầm: "Xin...xin lỗi."
"Xin lỗi, bảo bối."
Mỗi lần nó hối lỗi như vậy tâm trạng của tôi lại tốt lên một cách kỳ lạ.
Tôi chạm vào vết nứt nhỏ trên trái tim nó, tức giận đến váng đầu, sao lại tức giận đến nỗi để lại một vết sẹo trên tác phẩm hoàn hảo như thế này.
"Mày biết lỗi của mình chưa?"
Nó há miệng ra: "Sai...sai rồi." Nó gật đầu.
"Sau này có tái phạm không?"
"Không..." nó lại xin lỗi tôi lần nữa, "Xin lỗi."
Nó từa cằm vào đầu gối tôi, tôi chạm vào gáy, xoa tóc nó.
"Biết rồi, tha thứ cho mày. Nhưng..." Tôi vòng ngón tay quanh cổ nó, siết chặt, nhỏ giọng nói: "Không có lần sau đâu, chồng ạ."
-
Ngày hôm sau, tôi lục tung bộ quần áo đẹp nhất của mình trong tủ, thu dọn đồ đạc tươm tất nhất có thể để đến khách sạn năm sao.
Sau một đêm vết cắt ở lòng bàn chân vẫn còn hơi đau, mỗi mược bước đi của tôi đều giống như nằng tiên cá xấu xí, trước lời mời ấm áp của người yêu, tôi lặng lẽ đến chứng kiến đám cưới của anh và nàng công chúa.
Tôi bước vào tòa nhà cao tầng mà tôi chưa từng đặt chân đến, đi lên tầng này được họ đặc biệt dành riêng làm địa điểm tổ chức lễ cưới. Toàn bộ tầng lầu được bao phủ bởi hoa trang trí đầy màu sắc ở hành lang. Cửa thang máy mở ra, có thể nhìn thấy ảnh cưới của cô dâu chú rể.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lương Chi Đình trong bức ảnh, một lúc lâu sau mới đi về phía cuối hành lang.
Đi giữa con đường hoa hai bên, tấm thảm nhung dưới chân khiến bước chân tôi trở nên lặng lẽ. Những vị khách tôi đi ngang qua đều ăn mặc lịch sự, trang trọng, đến người phục vụ đều trông đắt giá hơn tôi.
Con chuột dù có đắt tiền và đẹp đến đâu thì nó vẫn chỉ là con chuột.
Lương Chi Đình và Phó Thiến đang chào đón khách ở cuối hành lang.
Phó Thiến mặc một chiếc váy đuôi cá lấp lánh, cô ấy xinh đẹp đến mức trông không giống như người phàm, Lương Chi Đình cũng đẹp không kém cô ấy. Trai tài gái sắc đứng cùng nhau rất bắt mắt, thực sự là một cặp đôi hoàn hảo, từ đầu đến chân đều hoàn hảo.
"Nam Lê, em tới rồi."
Tôi bước lại gần Lương Chi Đình, nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc, ngoan ngoãn chúc mừng: "Chúc mừng, lễ cưới vui vẻ."
"Cám ơn, anh đã đặt chỗ cho em, ngồi ở đó đi." Lương Chi Đình chỉ về một phương hướng, tôi gật đầu rồi đi vào sảnh cưới.
Hôm nay tôi không ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của Lương Chi Đình, tôi đoán là do hôm qua anh ấy đưa cho tôi chai nước hoa đó, hôm nay đổi sang chai khác.
Tôi tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống. Những vị khách ngồi cùng bàn không khỏi nhìn tôi, tôi vội vàng cúi đầu giả vờ vô hình. Tôi không ai ở đây cũng chẳng ai nói chuyện với tôi. Tôi không có việc gì để làm, chỉ đành đếm hoa trên thảm.
Ngồi im lặng một lúc, đếm đi đếm lại mấy bông hoa, cổ tôi đau nhức, lúc ngẩng đầu lên thư giãn, tôi bất giác nhìn về phía Phó Thiến cùng Lương Chi Đình không còn đó nữa, không biết đã đi đâu?
Tôi cảm thấy ngột ngạt không thở được. Trong hành lang ồn ào đến mức khiến tôi đau đầu. Tôi đứng dậy đi ra ngoài, cố gắng tìm một nơi thoáng mát để hít thở không khí.
Tầng lầu này rất rộng, cũng có nhiều phòng, tôi cố tình tránh đám đông đi đến một nơi yên tĩnh, đi lang thang một lúc, chẳng mấy chốc tôi cũng không biết mình đang ở đâu.
Tôi không hề hoảng sợ, góc yên tĩnh không có ai xung quanh này rất thích hợp với tôi.
Cứ trốn ở đây cho đến khi đám cưới kết thúc.
Tôi tựa lưng vào bức tường hành lang hít một hơi thật sâu, ngực vẫn còn tức tức khó chịu, vô tình nhìn thấy có sân thượng cách đó không xa, liền đi về phía đó. Không ngờ, cách cửa sân thượng, tôi nghe thấy một giọng nói yếu ớt, giọng một người phụ nữ: "Anh căng thẳng cái gì?"
Trên sân thượng đã có người rồi.
Tôi dừng lại, định lùi lại thì một âm thanh bất ngờ xuyên vào màng nhĩ.
"Tôi đã bảo cô đừng đến đây mà." Đó là giọng của Lương Chi Đình.
Không biết sao, nghe có vẻ bực bội, không giống anh ấy cho lắm.
Là đang cãi nhau sao?
Tôi không thể đi được nữa nên tôi vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe hai âm thanh mơ hồ.
"Anh đùa tôi à? Tôi là bạn của Phó Khiêm. Bạn tôi sắp kết hôn, sao tôi không được đến?"
Người phụ nữ thản nhiên mở miệng, nhưng Lương Chi Đình lại hạ giọng nói: "Đừng giả vờ, cô rõ ràng biết ý tôi mà. Cô vừa nói gì trước mặt Phó Khiêm? Cô sợ cô ấy không nhìn ra được sao?"
"Nhìn ra thì lại làm được gì?" Như thể bị thái độ của Lương Chi Đình chọc tức, giọng nói của người phụ nữ đột nhiên trở nên gay gắt, gần như dồn hỏi: "Anh có gan làm không có gan nhận?"
Lương Chi Đình: "Cô... hôm nay là đám cưới của tôi và Phó Khiêm!"
"Tôi biết, nếu không tôi làm gì ở đây? Lương Chi Đình, nếu anh có gan, đừng... ư!" Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên vỡ ra, sau đó là một tiếng vo ve nghèn nghẹt.
Im lặng một lúc, giọng nữ lại vang lên: "Anh vẫn luôn như vậy..."
"Được rồi, đừng làm loạn."
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu mới trả lời: "Biết rồi.", giống như thỏa hiệp sau một cuộc tranh cãi.
"Cô đi trước đi, tôi sẽ quay lại sau."
"Ừm."
Đầu óc còn chưa kịp tỉnh lại đã nghe thấy Lương Chi Đình đi ra, tôi lập tức chạy về, định tìm chỗ trốn.
Tôi lưỡng lự quay lại.
Lương Chi Đình đóng cửa sân thượng, tựa hồ nhìn ra ngoài rồi đi về phía tôi hỏi: "Sao em lại đến đây?"
"Tôi... ra ngoài hít thở không khí."
"Lễ cưới sắp bắt đầu, không thể chạy lung tung. Em đã ở đây bao lâu rồi?"
"Tôi..." Tôi dừng một giây rồi nói: "Tôi mới đến đây, tôi muốn tìm một nơi để hóng gió, không ngờ anh cũng ở đây."
"Sao gió lại hóng gió? Trong phòng ấm áp quá sao? Đi thôi." Anh không giải thích nắm lấy cổ tay tôi kéo về phía sảnh cưới. Tôi im lặng đi theo anh, không khỏi lén lút quay đầu nhìn về phía sân thượng.
Sau cánh cửa kính, tôi nhìn thấy góc váy đỏ bị gió thổi tung.
"Nam Lê."
Lương Chi Đình đột nhiên gọi tôi, tôi quay đầu lại đáp lại, anh ấy quay đầu lại, nghiêm túc nhìn tôi, cười nói: "Em đang nhìn cái gì vậy?"
"Không," tôi nói dối với vẻ mặt bình tĩnh, "Trang trí ở đây rất đẹp. Tôi chưa từng thấy bao giờ."
Nghe vậy, Lương Chi Đình cười lớn: "Này tính là gì chứ? Còn có nhiều cái đẹp hơn nữa, sau này anh dẫn em đi xem, cơ hội rất nhiều."
Lại nói "sau này".
Tôi tưởng anh ấy mời tôi đến dự đám cưới để cắt đứt suy nghĩ của tôi, nhưng có lẽ không phải. Rõ ràng anh đã biết suy nghĩ kia của tôi, biết tôi có động cơ thầm kín với mình nhưng anh vẫn sẵn sàng đối xử tử tế với tôi như vậy.
Từ "sau này" có lẽ ám chỉ việc cư xử như bạn bè, anh ấy cũng thật tâm tư rộng lượng.
Bạn bè sao, quên đi...làm bạn bè cũng được mà. Ít nhất tôi vẫn còn có thể nhìn thấy anh ấy.
Tôi gật đầu: "...Được."
Mắt tôi di chuyển xuống rơi vào bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay tôi.
Có một thứ nhiều hơn nơi đó.
Trên ngón áp út vốn thường trống rỗng, đeo một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ.