Con Rối - A Ly Thố

Chương 26: "Sẽ rất đau."



Làm việc gì tương tự? Chẳng lẽ...

Người đàn ông đột nhiên ho, ho đến không ngừng lại được, thở không lên hơi, trên cổ nổi cả gân xanh. Một ít màu hồng còn sót lại trên mặt anh ta bị cơn ho dữ dội này lấy đi sạch, chỉ còn lại một màu xanh xám chết chóc.

Anh ngồi xuống ghế suống nước đường nâu.

Uống được hơn nửa ly, thấy tôi đứng vẫn yên nên chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Ngồi đi."

Tôi chỉ có thể ngồi xuống.

"Tôi tên là Cao Vọng," người đàn ông chủ động giới thiệu, lúc này tôi mới biết tên anh ta, anh ta dựa vào lưng ghế nói: "Mười hai năm trước, người yêu của tôi bị bệnh qua đời, tro cốt anh ấy chôn ngay tại cái thôn này."

Theo Cao Vọng nói, anh có một người yêu đồng giới, cùng nhau trưởng thành, tình cảm sâu đậm, từ tiểu học đến đại học đều cùng nhau, sau khi tốt nghiệp liền tự nhiên mà hẹn họ.

Tính tình Cao Vọng trầm lặng không thích những nơi đông người, nhưng người yêu của anh thì ngược lại, là một người hoạt bát cởi mở, rời xa đám đông vẫn là người hay nói.

- --Đây là cách Cao Vọng mô tả về người kia.

"Minh Qua rất chiều tôi, sau khi tốt nghiệp, cái gì anh ấy cũng đều nghe theo tôi, chúng tôi hẹn ước bên nhau trọn đời. Tôi với anh cả hai comeout, bị gia đình đuổi ra ngoài, từ đó về sau, tôi và anh ấy có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể nương tựa vào nhau ".

"Cuộc sống tuy vất vả bình thản nhưng rất hạnh phúc. Chúng tôi còn có một con chó. Đúng lúc tôi và anh ấy nghĩ rằng sẽ sống như thế này đến hết đời", anh ngừng lại, một lúc lâu sau mới tiếp tục: "Nhưng ông trời không chiều lòng người, những ngày tháng tốt đẹp không kéo dài, tôi bị tai nạn mất đi một chân, trở thành người tàn tật".

"Tôi nhất thời không thể chấp nhận sự thật này, tự buông bỏ bản thân, nhờ anh ấy không từ bỏ mà chăm sóc tôi tỉ mỉ, tôi mới lấy lại được chút niềm tin vào cuộc sống. Tôi không thể ra ngoài tìm việc làm nữa, chỉ có thể ở nhà cả ngày. Lúc đó, vì không có việc gì làm nên tôi học làm rối. Minh Qua luôn khen tay nghề của tôi, tôi vì muốn giúp anh nên bán mấy thứ này trên mạng, kiếm chút thu nhập."

Đều nói yêu đương lẫn kết hôn đều thoát không khỏi "Thất niên chi dương", chúng tôi tình cảm lại ngày một tốt, không thể rời xa đối phương. 

Minh Qua đặt làm một chiếc chân giả cho anh, còn chu đáo cùng anh tập luyện mỗi ngày. Dần dần, anh đã có thể đi lại tự nhiên bằng chiếc chân giả, hai người như mmoij cặp đôi bình thường khác có thời gian cùng nhau ra ngoài tản bộ, du lịch.

Không ngờ, "thất niên chi dương" thoát được, bệnh tật quấn thân lại không.

Minh Qua được chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, lúc phát tác cả người đau đớn khó chịu nổi, vốn một người cao to khỏe mạnh dưới sự hành hạ của bệnh tật chỉ còn lại da bọc xương, thậm chí đến giường cũng không xuống được.

Rõ ràng là đau đớn còn hơn chết, nhưng trước mặt Cao Vọng, Minh Qua luôn nở nụ cười. 

"Anh không muốn tôi lo lắng."

"Nhưng sao tôi có thể không biết? Tôi thích anh ấy cả đời rồi. Chỉ cần anh ấy vẫy tay, tôi biết giây tiếp theo anh ấy sẽ làm gì."

Cao Vọng có lần lén lút đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy Minh Qua nằm trên giường cắn gối, chịu đựng cơn đau dữ dội mà không kêu lấy nửa lời, nơi cắn để lại đầy vệt máu, cắn đến mặt đầy nước mắt cũng không muốn kêu thành tiếng.

Bởi vì Minh Qua biết ngoài cửa có người yêu của mình.

Nếu anh kêu đau, người yêu anh ta sẽ chỉ cảm thấy đau đớn hơn.

"Tôi lúc đó cảm thấy ông trời thật không công bằng. Tôi và Minh Qua chỉ muốn ở bên nhau, sống một cuộc sống đơn giản bình thường, nhưng chúng tôi lại luôn phải trải qua đủ loại khó khăn. Dường như việc tôi với anh tồn tại...là thứ thiên địa bất dung."

"Không lâu sau, tiền tiết kiệm của anh ấy và tôi đều cạn kiệt. Không có tiền, làm sao có thể duy trì sinh mạng như đèn cạn dầu của anh".

Ming Qua biết mình không còn nhiều thời gian, nên dù gần như không thể tự mình di chuyển nhưng anh và Cao Vọng đã bắt đầu chuyến đi cuối cùng trong đời.

Hai người đi, đi rồi dừng, dừng lại đi, cho đến cuối cùng, đến được thôn Thiền Khê.

"Minh Qua vừa nhìn đã yêu nơi này. Anh ấy nói..." Cao Vọng nói đến đây, yết hầu lăn lên lộn xuống, nghẹn ngào, không nói nên lời.

[A Vọng của anh thích yên tĩnh, ở đây sơn thanh thủy mục, anh cùng em ở lại, sau này không còn ai làm phiền chúng ta nữa.]

Khi đó, Minh Qua không còn đi lại được nữa, như thể Tử Thần chỉ trong một đêm đã hút hết linh hồn ra khỏi cơ thể anh, khiến anh ngày đêm chìm trong hôn mê, một ngày, anh thức dậy nói muốn ra ngoài phơi nắng.

Cao Vọng cõng anh ra sân, đặt hắn ngồi trên ghế mây, đắp chăn mỏng cho anh. Cao Vọng nằm trong lòng anh, cùng anh phơi nắng.

Hai má Minh Qua hóp lại, gầy gò đến mức chỉ còn lại một bộ xương. Những ngón tay như cành cây khô rơi xuống đỉnh đầu Cao Vọng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đã có sợi bạc của anh.

Trong những năm Minh Qua lâm bệnh, mái tóc đen của Cao Vọng cũng đã nhuốm màu bạc mệt mỏi.

Sau một giấc ngủ dài, đó là thời khắc thanh tỉnh cuối cùng Minh Qua để lại cho anh.

Đôi đồng tử mờ mịt của anh sáng lên rực rỡ, vẻ mặt giống hệt như khi anh nhìn thấy anh mỗi ngày: "A Vọng," giọng nói khàn khàn của anh trở lại vẻ sôi nổi thường ngày, nhìn mây trắng trên bầu trời, anh nói: "Thời tiết hôm nay thật đẹp... Anh vẫn nhớ ngày anh tỏ tình với em là một ngày nắng đẹp."

Cao Vọng liếc nhìn anh, hiểu ra điều gì đó, đôi mắt anh đỏ lên, cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Hy vọng ngày mai thời tiết cũng tốt như vậy."

Cao Vọng hít sâu mấy hơi, gượng cười đáp: "Ngày mai em dẫn anh ra ngoài tắm nắng."

Minh Qua cũng cười, nhìn Cao Vọng hồi lâu, đáy mắt đầy sương, như muốn nhìn kỹ anh một lần, lưu lại trong lòng.

Anh lẩm bẩm: "A Vọng... ở bên anh, em phải chịu thiệt rồi."

Cổ họng Cao Vạo như bị thứ gì đó chặn lại, không nói được nữa, chỉ có thể lắc đầu.

Minh Qua cong môi, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Anh yêu em."

Cao Vọng không nhịn được nữa, nắm tay anh, áp trán vào mu bàn tay anh, khóc đến không thở nổi, khi ngẩng đầu lên muốn nói với anh lần nữa, Minh Qua đã nhắm lại đôi mắt, trên miệng vẫn vương nụ cười, anh không bao giờ tỉnh dậy nữa.

"Người yêu của tôi đã chết trong một ngày đầu xuân đầy gió và ấm áp, kể từ đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời."

Sau khi Minh Qua qua đời, Cao Vọng chôn tro cốt của anh trong biển tre để mỗi ngày anh có thể phơi nắng còn có thể nhìn thấy anh khi ra ngoài. Cao Vọng lưu lại vị trí của mình bên cạnh anh, muốn sau này được an táng cùng một chỗ, thế nhưng dù tìm đến cái chết bằng cách nào, mỗi lần đều được người phát hiện, cấp cứu kịp thời.

Cho nên anh nghĩ có lẽ Minh Qua không muốn gặp mình sớm.

Cao Vọng vì vậy mà miễn cưỡng sống tiếp.

Nhưng càng sống, nỗi nhớ người yêu càng không thể kìm nén được, anh vì con đường không thấy lối ra mà tuyệt vọng, vì những ngày tháng không có Minh Qua mà đau khổ.

Không nói được câu "Em cũng yêu anh" với Minh Qua khi hấp hối đã trở thành cái gai trong lòng anh.

Anh bắt đầu làm những con rối giống như Minh Qua, khắc chúng một tấc lại một tấc theo khuôn mặt của Minh Qua trong đầu, thất bại hết lần này đến lần khác, cuối cùng, sau hai năm dài, anh mới có được một con rối giống hệt Minh Qua.

Anh điểm mắt cho con rối, dạy nó mọi thứ, kể cho nó nghe mọi chuyện về mình và Minh Qua, đồng thời dồn hết tình yêu của mình dành cho Minh Qua vào đó.

Cho đến ngày chuyện kia xảy đến.

Được tình yêu không hề che dấu của Cao Vọng tưới tiêu, nó quên mất rằng nó là một con rối nhân tạo. Nó tưởng rằng nó là Minh Qua, người tình đã chết từ lâu của Cao Vọng.

Nó bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát của Cao Vọng.

"Tôi đã thử rất nhiều phương pháp nhưng không có cách nào ngăn chặn được nó. Nó ngày càng giống con người hơn, cho đến một ngày, mọi dấu vết của một con rối trên nó đều biến mất, tôi nghe thấy nhịp tim và hơi thở của nó... "

"Rõ ràng là khuôn mặt giống Minh Qua, chỉ là tôi làm sao cũng không thích nó nổi. Không giống, người sống và con rối không giống nhau."

Chén nước đường nâu đã chạm đáy, nhưng sắc mặt của Cao Vọng vẫn không khá hơn, anh lại rót thêm cốc thứ hai.

Tôi hỏi: "Anh thấy không thoải mái à?" Hỏi cũng như không, ai nhìn mà không thấy cơ thể anh ta đang có vấn đề.

Cao Vọng cũng không để ý: "Không sao đâu, chỉ cần uống chút nước đường nâu là được."

Tôi đối với phương thuốc dân gian này khịt mũi.

"Là Minh Qua dạy tôi, mỗi lần tôi khó chịu, anh đều rót nước đường nâu cho tôi uống."

Tôi:"......"

Tôi quyết định không đề cập đến nỗi buồn của anh ta, hỏi, "Sau đó thì sao?"

Anh ta cầm chiếc ly nóng hổi, nhìn tôi qua làn hơi nước: "Tôi hủy nó."

"Tháo nó ra sao?"

Cao Vọng lắc đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một ống thủy tinh to bằng ngón tay út, bên trong chứa mấy giọt chất lỏng màu xanh lam.

"Nếu một con rối uống loại thuốc này, nó sẽ phân hủy mọi thứ trong cơ thể, mọi linh kiện sẽ bị ăn mòn cho đến khi tứ chi rời ra và không còn ý thức."

Tôi nhìn chằm chằm vào ống thủy tinh nhỏ, sửng sốt, nhìn trái tim đang đập bên cạnh: "Nhưng cái này..." Nếu đúng là như vậy, tại sao trái tim này lại không bị phá hủy cùng lúc?

"Tôi vẫn không nghĩ ra được, rõ ràng là tôi làm ra con rối, nhưng trong cơ thể nó lại mọc lên một thứ không phải của tôi." Cao Vọng nói: "Trái tim là tự nó sinh ra, ai có thể khống chế tim người khác?" Anh ta trước đó đã từng nói với tôi điều này, hóa ra nó có ý nghĩa như vậy.

"Biện pháp gì cũng không được à?"

"Không được." Cao Vọng xoa xoa lông mày, vẻ mặt rất lo lắng, "Tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng đều không thể khiến trái tim này dừng lại. Nghiền nát nó, nó tái sinh, nó rất ngoan cường, không biết nó có thể kiên trì như thế nào?" Anh mỉm cười tự giễu: "Có lẽ nó sẽ đập tới ngày tôi chết."

"..."

"Cai này, đưa cho cậu đi." Anh đẩy bình thuốc vào tay tôi hỏi: "Làm sao cậu trốn thoát được?"

Tôi dừng lại một giây rồi kể cho anh ta nghe, anh ta im lặng một lúc, nói: "Cậu thật may mắn. Vì công tắc vẫn hoạt động, nghĩa là vẫn còn đường lui".

Tôi nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Có lần tôi không chạm vào nó, nó cũng có thể thức dậy, tại sao vậy?"

"Có mắt, nó sẽ bắt đầu phát triển ý thức, mọc ra tim, biết điểm yếu của mình. Nếu có điểm yếu, nó sẽ tự mình khắc phục, ý thức và thể xác, luôn có một bên thắng, nó sẽ thoát khỏi sự điều khiển của công tắc, cậu có thể tắt nó một thời gian nhưng cậu không thể tắt nó suốt đời. Thời gian mà cái nút nhỏ kia có thể điều khiển nó sẽ ngày càng ngắn lại, một ngày sẽ trở nên hoàn toàn không hiệu quả."

Tôi cầm lấy chiếc chai thủy tinh nhỏ, chất lỏng màu xanh lam lay động bên trong, để lại một lớp màng màu xanh nhạt trên thành kính.

"Sẽ đau lắm đấy." Khi tôi mải quan sát thứ trên tay, anh ta đột nhiên nói.

"Cái gì?"

"Quá trình phân hủy con rối sẽ bị tra tấn rất đau đơn, sẽ kéo dài trong một thời gian rất dài, cậu sẽ nghe thấy tiếng la hét, van xin, khóc lóc và phân giải của nó cho đến cuối cùng", Cao Vọng nói, nhưng mỗi lời nói đều khiến tôi cảm thấy anh ta buồn bã, "Cậu có thể tận mắt chứng kiến nó phân giải, biến thành một đống tứ chi rải rác. Và bên dưới những tứ chi đó, vẫn còn một thứ như vậy, cậu có thể chấp nhận được không?"

Cao Vọng nhặt lên trái tim đang đập trong lòng bàn tay, tim dường như đập nhanh hơn.

Những gì anh ta nói chắc hẳn là cảnh con rối thuộc về anh ta bị anh ta cưỡng bức phá hủy.

Lưỡi tôi đắng nghét, không biết cảm giác đó là thế nào: "Con rối còn biết đau sao?"

"...Biết chứ." Cao Vọng nhìn tôi, một tia nước lóe lên trong đôi mắt đục ngầu và mờ mịt của anh, rồi biến mất ngay lập tức, nhanh như một ảo ảnh. Anh thì thầm: "Sẽ đau lắm đấy."

"Tôi cho nó liều lớn mới thành công. Người bên cạnh cậu hẳn là vừa mới sinh ra trái tim, cậu còn có cơ hội." Anh đẩy ngón tay của tôi, để tôi siết chặt ống thuốc trong lòng bàn tay.

Cao Vọng giơ một ngón tay về phía tôi, khàn giọng nói: "Một giọt là đủ rồi."

Mị có điều muốn nói: Hu hu thực sự rất thương con rối kia của anh Vọng, nhưng cũng không mong anh yêu lại nó...