Con Rối - A Ly Thố

Chương 28: Tại sao chỉ có tôi gì cũng không có?



Tôi bất lực nhìn bảo bối mà mình phí hết tâm tư bị giẫm đạp thành từng mảnh, tôi nghiến sắp nát răng.

Thứ khốn khiếp này.

Nó trói tay phải của tôi, dù tay trái của tôi được tự do nhưng đó không tay thuận, góc độ cũng không cho phép tôi dùng đủ lực để cởi thắt lưng. Tôi thực sự không biết nó trói kiểu gì.

Nó vừa mới bò ra khỏi bồn tắm, nước trên người không ngừng nhỏ xuống, làm ướt sàn phòng. Trên ga trải giường có vài vết nước sẫm màu, là nước từ trên người nó rơi xuống. Nó liếc nhìn tôi, giơ tay lên, cởi quần áo ném xuống đất rồi leo lên giường nằm cạnh tôi.

...

Tên này còn biết không thể làm bẩn giường à??

Cánh tay của nó lại vòng qua eo tôi, tôi thực sự quá lười để diễn cảnh âu yếm với nó nữa nên tôi tránh tay nó, nói: "Đừng chạm vào tao!"

Nó không để ý đến lười cự tuyệt của tôi, ngón tay của nó vén tóc quanh tai tôi, cận thận chơi đùa với.

"Thả tao ra, tay tao đau quá." Tôi lắc lắc thứ trên cổ tay, nhưng nó không nói gì, đứng thẳng lên, một tay giữ cổ tay tôi, tay kia nhẹ nhàng xoa bóp vị trí bị trói. Ý nghĩa của hành động này rất rõ ràng, đau, có thể xoa dịu nhưng thả ra? Xin lỗi, không có cửa.

Đệt.

Thứ này muốn làm gì? Vốn dĩ tưởng nó sợ nước nhưng ai ngờ chỉ cần ngâm nước hai ngày nó lại thông minh hơn.

Nếu tôi không tính đường dài, lưu lại một nước lui, hiện tại đã bị nó đẩy đến đường cùng rồi.

Nghiền nát thì sao? Tôi vẫn còn.

Trước khi vào cửa, tôi cố tình chia thuốc Cao Vọng đưa cho thành hai phần nhỏ, một phần đã hết, còn lại một phần, chỉ còn lại một lọ nhỏ - tôi giấu trong đồng hồ nước ở hành lang.

Chỉ cần có thể lấy được, lần này sẽ luôn có cơ hội...

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Nó tiến tới hôn lên má tôi, tôi nhìn thẳng vào mắt nó, tôi lạnh lùng nói: "Đang nghĩ cách móc mắt mày ra."

Mấy lời ác độc của tôi dường như chẳng có tác dụng gì với nó, thậm chí nó còn cười nhẹ.

"Vậy trước khi anh mất đi đôi mắt," nụ hôn của nó trượt từ má xuống chóp mũi và lưu lại trên môi tôi, "anh phải nhìn em thật kỹ."

Hơi thở bị chặn lại, bị nuốt chửng lấy, nó thấp giọng: "Chỉ được nhìn anh."

Cổ tay tôi bị trói, tôi không có đường thoát. Nó hôn tôi rất lâu, cũng sử dụng nhiều thêm mấy tư thế kỳ lạ. Trong hơi thở khó nhọc tôi cảm nhận được một tia may mắn, vì nó vẫn là cơ thể của một con rối, thứ đồ kia có chứ không thể sử dụng được, nếu không tôi thật không thể đối phó nổi nó, dẫn đến hôm nay rất có thể bị nó lấy mất cái thân xử nam khổ cực gìn giữ suốt hơn hai mươi năm.

Ngủ với con rối... chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi phát điên.

...

Không, nói điên là đã đánh giá thấp nó.

Kể từ khi tôi gặp Cao Vọng về, nó càng trở nên hung hãn hơn, sức lực tôi lại không thể đấu lại nó, các kiểu cưỡng hôn thì khỏi nói, sau đó phát triển đến chỉ để tôi mặc một cái áo trắng mỏng, nó dường như rất thích cách ăn mặc này, đôi mắt luôn dính lên trên người tôi, luôn "bảo bối", "bảo bối" mà gọi, gọi đến tôi chán không muốn sống, hận không thể khâu cái miệng nó lại.

Ngoại trừ việc tắm rửa và ăn uống, thời gian còn lại tôi nằm trên giường với cổ tay bị trói, không có cơ hội ra ngoài lấy bất cứ thứ gì.

Những bức ảnh trên tường về cơ bản là chụp tôi, đang ngủ, đang ăn, đang tắm, với một vài bức ảnh mới xen vào - những bức ảnh khi tôi đang rất sợ hãi.

Tôi thực sự không biết làm thế nào nó có thể thích cái biểu hiện ghê gớm như vậy.

Nếu tôi là người bình thường chắc tôi sẽ phát điên rồi.

Nhưng may là tôi không phải.

"Tao muốn ra ngoài đi dạo."

Cổ tay phải của tôi đã bị trói đã nhiều ngày, có một lớp da bị bong ra, sưng tấy chảy máu. Nó đang ngồi ở mép giường, nắm lấy cổ tay, bôi thuốc cho tôi..

Ngay khi tôi nói điều này, nó dừng lại, ngẩng đầu lên.

Tôi tưởng nó sẽ từ chối, còn muốn nói thêm vài lời, nhưng ngạc nhiên là nó lại đồng ý ngay: "Được."

"..." Những lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, tôi buộc mình phải nuốt xuống.

Sau khi đồng ý, nó cúi đầu tiếp tục bôi thuốc lên người tôi, rõ ràng lực tay nó luôn rất mạnh, nhưng lúc này nó lại vô cùng nhẹ nhàng, tôi không hề cảm thấy đau đớn.

Bôi thuốc xong nó đặt đồ xuống: "Anh sẽ ở bên em," nó hôn lên mu bàn tay tôi, "Chúng mình lâu rồi mới ra ngoài đi dạo, bảo bối."

Không quản đi dạo hay không, nói ra ngoài đi dạo chỉ là một cái cớ. Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để lấy được thuốc trong đồng hồ đo nước. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội ra ngoài, không bỏ lỡ được. Ai biết liệu sẽ có lần sau không?

Nhưng điều tôi không ngờ tới là nó lại không đợi nổi một giây, chỉ hứa sẽ đưa tôi ra ngoài ngay lập tức. Tôi phải nhanh chóng thay quần áo và được dẫn ra khỏi cửa.

Khi đi ngang qua hộp đồng hồ đo nước ở hành lang, tôi lén nhìn trộm, tôi giấu rất kỹ, chất lỏng kia vẫn còn đó.

Thấy vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ cách làm sao lấy thứ này dưới mắt nó.

Xuống lầu, tôi có chút lơ đãng, đi được một lúc mới giật mình nhận ra nó đưa tôi ra khỏi cổng tiểu khu, đi ra đường chính!

Trời vẫn còn sáng, đầy người đi lại. Tôi tái mặt túm lấy nó, hạ giọng hỏi, "Mày đi đâu vậy?!"

Nó mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đi dạo."

Đi dạo? Nó muốn đi dạo bên ngoài?! Tôi cứ nghĩ chỉ đi bộ chỉ vài vòng ở dưới tiểu khu, nó đây là chuẩn bị đi dạo ở đâu chứ?

"Không được, về..." Tôi kéo nó quay lại, nhưng nó không muốn di chuyển, dù có kéo mạnh thế nào nó cũng không động đậy, quả nhiên biên độ động tác quá lớn thu hút sự chú ý của người qua đường, nếu như bị nhận ra...

Tôi lo lắng muốn chết còn nó thì vẫn như không có chuyện gì bình tĩnh nắm tay tôi bước về phía trước.

Tôi không dám ép nó, chỉ có thể thì thầm cầu xin nó: "Về đi, chúng ta về thôi, được không?"

"Đang đi dạo mà," nó cúi đầu nhìn tôi, với đôi mắt sâu thẳm và giọng nói trầm thấp, "Ngoan chút."

Tôi nghe ra một loại cảnh báo nào đó trong lời nói của nó, bất kể đó có phải là ảo giác hay không, tôi cũng không dám nói nữa, chỉ có thể quan sát mọi thứ, nếu như nhìn thấy người quen từ xa tôi lập tức che mặt nó, tránh để bị nhận ra.

Nhưng mấy thứ tôi nghĩ quá đơn giản..Lương Chi Đình cái tên này mặt tiền quá tốt, bạn bè lại có cả đống, ở công ty lúc trước có rất nhiều người dù chưa từng nói chuyện với Lương Chi Đình cũng cùng anh ta chào hỏi qua, tôi làm sao nhận ra những người này được?

Thôi rồi, thôi rồi...

Tôi chỉ có thể nói với con rối: "Vậy chúng ta đừng đến những nơi đông người..."

Ít người sẽ tốt hơn, nói không chắc sẽ có thể đi qua trót lọt.

Nhưng tôi không ngờ rằng đích đến của nó lại là trung tâm mua sắm lớn gần khu dân cư.

Đây là thời điểm có đông người nhất.

Mắt tôi tối sầm, chút nữa là nôn ra ba lít máu ngay tại chỗ.

Tôi giống như ôm một con chó lớn không vâng lời nặng hơn 50 cân, dù có siết dây xích nhưng nó vẫn kéo tôi vào trung tâm mua sắm.

Vừa bước vào, là một biển đầu đen.

Đông đến đáng sợ.

Không quá bình thường.

Tôi nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân. Có một sân khấu được dựng ở sảnh tầng một, trên đó có hai người, một người là người dẫn chương trình, người còn lại chắc chắn là một minh tinh nhỏ nào đó được mời. Tôi nhìn thấy một cô bé trong đám đông cầm một tấm biển đèn cùng một biểu ngữ. Tôi không nhận ra mấy cái tên trên đó.

Có lẽ là hoạt động của minh tinh tuyến 18 nào đó.

Quá vô lý, minh tinh tuyến 18 nhiều fan vậy à? Không, tôi nhìn thấy những người cầm bảng đèn chỉ có một nhóm nhỏ, đại khái phần lớn người đến xem chỉ là muốn góp vui.

Nhiều người như vậy, nhưng không có ai chú ý đến nó.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên trước mặt vang lên tiếng la hét, đám đông chuyển động, tôi bị một ông chú trung niên giẫm phải chân, ông chú cũng quay đầu xin lỗi tôi, tôi cúi đầu nhìn mặt giày bị giẫm bẩn của mình, hơi cau mày.

Nó dẫn tôi lên tầng hai. Tầng hai có ít người hơn, không có mùi người nồng nặc. Tôi ngồi xuống ghế ở lối đi, lấy khăn giấy ướt định lau giày, nó đứng trước mặt tôi quỳ một chân xuống, lấy khăn giấy từ tay tôi rồi bắt đầu lau cho tôi.

Người ở tầng hai rất ít, nhưng cũng không phải không có. Nó làm như thể xung quanh không có ai, với cái tư thế rất dễ dẫn dụ người ta nghĩ nhiều này, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người qua đường.

Nhưng nó không còn là con chó ngoan, chủ nói dừng là dừng nữa, ngược lại, sự từ chối của tôi sẽ chỉ khiến nó càng làm loạn thêm. Vậy còn phí sức làm gì? Cứ để vậy đi.

"Dư Hoài cậu trong cuộc sống sẽ vì chuyện gì mà tức giận?"

MC tầng dưới đột nhiên đặt câu hỏi, tôi nhìn sang phía âm thanh.

Qua một lớp kính, từ nơi tôi đang đứng nhìn xuống, tôi chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của ngôi sao tuyến 18 trên sân khấu.

Hơi thở của tôi dừng lại trong giây lát, sau đó đập dữ dội như sắp xuyên thủng lồng ngực.

- --Tôi nhận ra hắn.

Dư Hoài? Buồn cười quá, tên thật của hắn chắc là Cố Vỹ Vỹ, hắn là tên cặn bã cầm đầu đám bắt nạt tôi ở trường khi còn nhỏ.

Bỏ giun đất vào cốc nước của tôi, làm đổ đĩa của tôi trong căng tin, vu khống tôi ăn trộm, mắng chửi, đấm đá là chuyện bình thường, hắn ta còn vừa cười vừa đẩy tôi xuống cầu thang đến vỡ đầu chảy máu, sau đó nói tôi trượt chân, những thứ như vậy nhiều đến nỗi không đếm xuể.

Người như vậy hiện tại lại trở thành minh tinh?

Đúng là không biết xấu hổ.

Nghe xong lời này, Dư Hoài ở tầng dưới giả vờ suy nghĩ nói: "Thần kinh tôi khá thô, không quá để ý đến lời người khác nói, tôi lớn đến thế này cũng không tức giận được mấy lần."

Sau khi Dư Hoài nói xong, đám fan nhỏ của hắn lại hét lên, người dẫn chương trình cũng cười vài tiếng rồi tiếp tục đặt câu hỏi.

Tôi không nghe nổi nữa.

Con mẹ nó quá kinh tởm.

Giày còn chưa lau sạch, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nó theo sát phía sau.

Tôi vốc một vốc nước lạnh tạt lên mặt, nhìn chằm chằm vào mặt mình trong gương, lòng càng thêm khó chịu. Tại sao, tại sao?! Tại sao mọi người đều sống tốt như vậy ngoại trừ tôi? Tại sao ngay cả mấy kẻ như Cố Vỹ Vỹ cũng có thể được săn đón?

Thế giới hoang đường này thật bất công.

Sắc mặt tôi xấu xí, nó không nói lời nào, lặng lẽ giơ tay lau mặt cho tôi, tôi ngước nhìn đường nét thanh tú của nó, lẩm bẩm: "Sao chỉ có mình tao?"

Nó không hiểu ý tôi, đương nhiên không trả lời.

Tại sao chỉ có tôi là không có gì?

Tôi túm lấy cổ nó, lôi vào toilet, khóa cửa không nói hai lời hôn lên.

Không khí nóng bỏng dâng lên trong không gian vuông nhỏ hẹp, tôi kéo lấy cổ nó để nó càng dính chặt lấy mình hơn, tôi dùng sức cắn lấy nó để phát tiết cơn giận dữ trong lòng, nó cũng mặc để tôi phát hỏa, không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy không thở nên hơi mới thả nó ra.

Nó không hề kêu ca gì cả, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, bàn tay chạy dọc theo lưng tôi.

Tôi không mở cửa đi ra ngoài, lặng lẽ tựa đầu vào cổ nó, đầu óc trống rỗng.

Sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, khi đẩy cửa bước ra ngoài, tôi mất cảnh giác đụng phải người đàn ông đang đứng trước bồn rửa.

Cố Vỹ Vỹ, hay bây giờ chúng ta nên gọi là Dư Hoài, Dư Hoài đang rửa tay, khi nhìn thấy tôi từ trong phòng đi ra, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, hắn sốt ruột mắng tôi: "Sao lại là mấy người? Ngày nào cũng theo dõi tôi, mấy người con mẹ nó chỉ biết dựa vào việc bán ảnh tôi kiếm sống à? Có cái năng lực ấy sao không ra ngoài đi làm đi, ăn mày cũng còn hơn máy người."

Có lẽ hắn không nhận ra tôi, nghĩ tôi là một fan tư sinh.

Đúng là một tí nhận thức cũng không có, cũng không tự đái một bãi rồi soi xem mình nặng mấy cân mấy lạng.

"Nhìn gì mà nhìn? Cút ra khỏi đây!"

Mười phút trước trên sân khấu còn lập hình tượng hiền lành ấm áp, bây gì đã quên rồi à.

"Cố Vỹ Vỹ." Tôi gọi hắn bằng tên thật.

Hắn sửng sốt một lúc, sau đó tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn tôi: "Mày là ai?"

"Chúng ta từng là bạn học cũ, mày đã quên tao nhanh như vậy sao?"

Hắn nhìn kỹ mặt tôi hồi lâu, một lúc sau mới cười lớn: "Thì ra là mày."

Hắn ta nhận ra tôi, sau khi nhận ra, hắn khoanh tay trước ngực, nhìn tôi với vẻ trịch thượng: "Kẻ hiếp dâm nhỏ."

Thật là một danh hiệu đã thất lạc từ lâu.

"Sao thế, nhìn mày thế này, cuộc sống có vẻ không thuận buồm xuôi gió cho lắm." Hắn hít hít không khí rồi khoa trương bịt mũi, "Người mày có mùi gì vậy? Trên người có chấy rận thì mau về bãi rác của mày mà tắm, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài khiến người ta bẩn mắt."

Đức hạnh vẫn như ngày trước.

Nhưng tôi không phải là đứa nhóc ngốc nghếch từng mặc người đánh mắn, đúng lúc tôi đang định phản pháothì một cơn gió mạnh chợt thổi qua tai tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng, Dư Hoài đã bị một vật thể to lớn đập xuống đất, tấm lưng gầy gò đập mạnh xuống sàn gạch, phát ra âm thanh kinh hoàng.

Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng thì con rối bóp chặt cổ hắn, mặt hắn đột nhiên tím tái.

Dư Hoài phát ra một tiếng rên rỉ nghẹt trong cổ họng, trên cổ và trán nổi gân xanh, đôi mắt đỏ ngầu..

Hắn thử cố gắng thoát ra khỏi bàn tay đang giữ cổ mình, nhưng tất nhiên là vô ích. Tôi hơn ai hết biết rõ bàn tay đó mạnh đến mức nào.

"Vị tiên sinh này," giọng nói của nó chậm rãi vang lên trong nhà vệ sinh yên tĩnh, "Ngài đang nói gì với bảo bối nhà tôi thế?"