Con Rối - A Ly Thố

Chương 30: Nước mắt sao lại đắng?



Sau khi lời cuối cùng thốt ra khỏi kẽ răng, xung quanh tôi là một sự im lặng chết chóc, đột nhiên và kỳ lạ thay, ngay cả tiếng gió cũng biến mất.

Chiếc đồng hồ trong cơ thể nó dường như đã ngừng quay, động tác của nó trở nên chậm chạp.

Những cành lá lộn xộn phía trên đầu tôi như một tấm mạng nhện dày đặc bao phủ lấy tôi, không biết con nhện ẩn trong góc sẽ ăn thịt ai trước.

Thật lâu sau, nó mới chật vật mở miệng: "Em nói anh chỉ thích anh." Suy nghĩ lâu như vậy, lời thốt ra lại bất lực như vậy.

Tôi lấy lại bình tĩnh, cả mặt là gió xuân: "Tất nhiên là lừa mày rồi, đồ ngu ngốc."

Tư thế giữa chúng tôi thân mật, người không biết sẽ tưởng chúng tôi là một cặp tình nhân đang ói chuyện yêu đương nồng nhiệt, nhưng chỉ có tôi biết mối quan hệ của chúng tôi ngay từ đầu đã hoàn toàn sai lầm.

Vì người chủ quá yêu thương thú cưng của mình nên thú cưng quên mất ai là người đứng đầu trong mối quan hệ.

Tôi trìu mến vuốt ve lông mày của nó, nhưng lời tôi nói lại lạnh lùng và tàn nhẫn: "Mày có lập trường gì để thương hại tao cơ chứ? Mày là thứ cả người từ trên xuống dưới đều là thứ nhân tạo, không máu, không thịt, không não, mày hiểu cái gì?"

Những gì tôi nói đều là sự thật, nhưng trong bối cảnh này, nghe như đang sỉ nhục nó.

Cho dù nó có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra, ý tứ muốn nhục nhã nó.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi nó đáp lại, nó mấp máy môi, nó phun ra rõ ràng ba chữ: "Em lừa anh."

"Đúng," tôi công khai thừa nhận một cách, "tao lừa mày."

"Tại sao?"

"..." Lại hỏi câu vô nghĩa này, nhất định cần một lý do để lừa sao?

Nó siết chặt cổ tay tôi, cơn đau truyền ra từ dưới đầu ngón tay ngày càng mãnh liệt, lan vào tận xương tủy của tôi. Tôi không khỏi kêu lên đau đớn, giọng nó rất nhẹ nhàng, nhưng dường như đang ở rìa bờ vực mất kiểm soát: "Trong miệng em, không có nổi một lời thật lòng."

Nó đột ngột đứng dậy, tôi trượt khỏi chân nó, trước khi tôi kịp ngã xuống đất, nó tóm lấy cánh tay tôi, dùng lực kéo tôi lên, rồi không ngoảnh đầu lại ra khỏi khu rừng.

Nó đi rất nhanh, tôi loạng choạng theo sau nó, tứ chi tôi dường như vừa mới tập hợp lại, tôi không theo kịp nó.

Khi chúng tôi bước ra khỏi rừng, một cặp đôi ôm nhau đi vào, ngang qua chúng tôi, chàng trai che miệng cười khúc khích, nói với bạn gái: "Ở đây có người còn gấp hơn anh".

Rất rõ ràng lọt vào tai tôi.

Gấp!

Nó một đường kéo tôi vào tiểu khu, dọc đường không nói một lời, tôi để nó kéo tôi lên lầu, tôi nghĩ về lọ thuốc, tính kế đối phó. Trên lầu lại xuất hiện một cặp ông bà lớn tuổi, hai người có vẻ đang thong dong đi dạo.

Tôi tính ra, dùng hết sức lực kéo tay ra, nó bị tôi kéo dừng lại, quay đầu nhìn lại tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, ra sức la hét giãy giụa, nó nhìn chằm chằm vào tôi, không quản hành vi kỳ lạ của tôi, dùng sức kéo tôi lên.

Tôi và nó mắc kẹt ở cầu thang, lâm vào bế tắc. Bốn người chúng tôi tự nhiên bị chặn lại ở hành lang không rộng lắm, không lên không xuống.

"Ai da, làm cái gì vậy? Có đi hay không?" Bà lão phàn nàn: "Cãi nhau thì ra chỗ khác cãi được không? Đừng chặn đường."

Ông lão cũng góp lời: "Đúng thế, chúng tôi còn có việc phải làm, các cậu tránh ra đi."

"Hắn là kẻ xấu! Cháu không biết hắn! Giúp cháu với!" Tôi dùng hết kỹ năng diễn xuất của mình hét lên cầu cứu.

Rõ ràng là nó đang gặp vấn đề gì đó, sức lực có chút lỏng lẻo, tôi nhân cơ hội ném tay nó ra, vừa định hất văng nó chạy lên lầu, nó lại nhanh chóng bắt lấy tôi.

Bà lão hỏi: "Các cậu có quan hệ gì thế?"

"Không có quan hệ gì cả!"

"Em ấy là người yêu tôi."

Giọng nói của tôi và nó vang lên cùng lúc, tôi có thể thấy rõ cảm xúc phức tạp trên hai khuôn mặt già nua của đối phương, là sự pha trộn giữa bàng hoàng, hoài nghi và ghê tởm.

"Không! Hắn nói dối! Cháu thực sự không biết hắn!" Tôi túm lấy quần áo của ông lão, khóc: "Xin hãy giúp cháu! Tôi sắp bị giết rồi!"

Ánh mắt bà lão không ngừng liếc nhìn tôi và nó, cuối cùng lẩm bẩm về phía tôi: "Trông cậu giống người xấu hơn..."

"..." Tôi con mẹ nó... có tí lịch sự nào không vậy?

Tôi chưa kịp phản bác, nó đã mỉm cười gật đầu với ông bà lão, nói: "Xin lỗi, gây phiền phức cho hai người rồi, chúng cháu đi ngay đây, em ấy đang nổi cáu với cháu." Giả cái bộ dáng làm người tốt lắm!

"Cái này..." Ông lão do dự.

Bà lão thúc giục ông: "Được rồi, người ta đã nói là đang cáu rồi, chúng ta đi thôi."

Đôi lông mày xám của ông già nhíu lại, ông nói: "Hay gọi cảnh sát đến nhé?"

Tôi ngạc nhiên, âm thầm khổ não. Đệt! Thế mà lại quên đi cái trò này!

Ông lão lấy điện thoại di động ra, tôi lo lắng đến toát mồ hôi. Không được gọi! Tôi chỉ muốn gây ồn ào để lấy lọ thuốc, nhưng tôi thực sự không kéo đưa cảnh sát tới gây rắc rối cho mình!

Nó ấn vào màn hình điện thoại của ông lão, nhét điện thoại của ông lại vào túi.

"Không phiền hai người nữa."

"Nhưng..." Lão giả còn muốn nói thêm điều gì, nhưng lời nói đột nhiên dừng lại.

Con búp bê bảo vệ tôi ở phía sau, tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng nó, không nhìn thấy mặt nó. Nhưng ông lão đứng đối diện với nó, ông lão hoảng sợ tránh ánh mắt nó, cũng không lấy ra điện thoại trong túi nữa, ông biết biểu tình của con rối ra sao chỉ thấy ông lão cứng người, nét mặt cổ quái, mấy vết nhăn trên mặt rung rung.

"Cháu đã nói rồi, không cần quản."

Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nó ở hành lang.

Bà lão lén lút kéo người chồng đang choáng váng của mình, lắc lắc đầu, ông lão hoảng sợ nhìn đi nơi khác, không lấy điện thoại di động trong túi nữa. Hai người như hai con cừu già nép vào nhau vội vã khập khiễng bước xuống cầu thang, như thể chậm một giây thôi sẽ bị người phía sau cầm con dao phay thịt đâm vậy.

Công dã tràng!

Tuy việc không gọi cảnh sát là một điều tốt nhưng mục đích thực sự của tôi vẫn chưa đạt được.

Chỉ trong chốc lát, tế bào não của tôi sắp nổ tung, tôi chưa kịp nghĩ ra biện pháp thứ hai thì nó cúi xuống, trước mắt tôi hoa lên, cả cái đầu đang cúi xuống bị nó nâng lên, bụng đột nhiên kề vào vai nó, nó từng bước từng bước đi lên lầu, bước chân vững vàng không chút do dự đưa tôi vào lại chiếc lồng, trong bụng tôi nhộn nhạo nước chua, sắp nôn ra đến nơi.

Nó đưa tôi đi qua hộp đồng hồ nước. Những ngón tay của tôi yếu ớt vung lên trong không khí vài cái,  nhìn cơ hội khó có được này lướt qua kẽ tay mình.

Bang, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Tôi bị mạnh mẽ ném lên giường, lần này nó không còn tử tế tha cho tôi nữa, hai cổ tay tôi đều bị dây lưng da trói vào đầu giường.

Động tác thô bạo khiến tôi đau đớn.

Tôi đau đến không chịu được, tay không dùng được nên dùng chân đá nó. Nó thờ ơ ngồi im ở mép giường nhìn tôi.

Tôi giãy giụa mệt mỏi ngã xuống giường thở hổn hển, nó đứng dậy, cáu kính đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ.

Từ đầu này đi đến đầu kia, rồi từ đầu kia đến đầu này.

Làm tôi hoa cả mắt.

"Mày làm cái gì vậy!" Không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể dùng miệng mắng.

Nó che vị trí trái tim mình lại, dùng lòng bàn tay xoa xoa.

"Ở đây đau, khó chịu quá," nó ngơ ngác hỏi tôi, không hiểu tại sao, "Tại sao?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhướng mày, thản nhiên nói: "Mày đi kiếm dao đâm vào đó đi, sẽ không đau nữa đâu."

"Em lừa anh, em lại lừa dối anh..." Nó lẩm bẩm, đi đến bên giường nhìn tôi hồi lâu, sau đó cúi xuống dùng sức bịt miệng tôi lại, gầm lên: "Em lừa dối anh! "

Tôi bị nó bịt đến trong mắt mọc đầy sao, thở cũng khó khăn, tôi cố gắng mở miệng cắn vào lòng bàn tay nó. Tôi biết dù có cắn mạnh thế nào cũng vô ích, nhưng tôi chỉ muốn tìm thứ gì đó để trút giận..

Nó phát ra một âm thanh nghẹt thở từ miệng, vùi mặt vào cổ tôi, nói lớn: "...Anh đau quá."

"Đáng đời mày!"

Tôi quay đầu thật mạnh, thoát khỏi lòng bàn tay của nó, gầm lên: "Biết cảm giác khó chịu là thế nào rồi chứ? Cái này con mẹ nó gọi là khó chịu, đồ ngu ngốc! Thương hại tao? Mày đào đâu ra mặt mũi ra tư cách để thương hại tao?"

Những cảm xúc hỗn loạn nảy sinh từ không khí tối tăm và ẩm ướt, đôi mắt nó tối sầm u ám, nó hét lên: "Im đi, - im đi!!"

Càng bị bảo im đi, tôi lại càng không muốn im lặng: "Cái này đã không chịu nổi à? Mấy lời ngọt ngào dỗ dành mày nghe nhiều rồi không chấp nhận được sự thật phải không? "

Nó lại bịt miệng tôi, thì thào: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói."

Tôi giữ im lặng.

Thấy tôi im lặng, tưởng tôi đã ngoan ngoãn, nó cúi đầu hôn lên trán và mắt tôi, lẩm bẩm: "Em thích anh, em nói thích anh, em luôn lừa dối anh, đến bây giờ em vẫn đang lừa dối anh, em nhất định thích anh."

Tôi thích nó, đang đóng phim thần tượng ngu ngốc nào đó à? Trừ việc yêu nhau không còn gì để làm nữa sao, ấu trĩ!

"Đặt cho anh một cái tên mới," nó nói.

Tôi nghiêng đầu nhìn nó, nó bỏ lòng bàn tay ra, ôm lấy má tôi, cẩn thận hôn tôi: "Anh muốn một cái tên mới."

Tôi cắn môi nó thì thầm: "Tên mày là A Đình. Mày không thích cái tên này sao?"

Nó túm lấy tóc tôi, cơ thể nó run rẩy, như thể nó đang chịu đựng điều gì đó, cố gắng không nổi giận với tôi. Nó lắc đầu trong hõm cổ tôi: "Anh không thích."

"Nhưng mà tao thích." Tôi mỉm cười, dùng má xoa xoa tai nó, "Mày không phải là chó của tao sao? Không có con chó nào được chọn tên riêng cả. Người sẽ chủ giúp nó chọn tên, thấy cái tên nào hợp với mày, tao sẽ gọi mày như thế."

Nó ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt bị mắc kẹt trong bóng đen, cơ thể bị ánh sáng và bóng tối vặn vẹo xé làm đôi.

"Anh yêu em, sao em lại làm vậy với anh?"

Con chó con bị thương đến tra hỏi tôi.

Tôi đặt một nụ hôn tựa lông hồng lên mắt nó: "Bởi vì chỉ nhìn mày thôi là tao đã thấy buồn nôn rồi."

"Yêu? Tình yêu của mày đối với tao có giá trị gì chứ? Tao thích chó cỏ ven đường, mèo hoang trong thôn, cỏ kẽ gạch lát, thích giọt nước trên tường, mày cũng không khác gì những thứ này." Tôi hôn nó, nó hiếm khi không đáp lại.

Tôi cười khẩy, thích thú in những hơi thở ấm áp lên mặt nó: "Mày chỉ là một vật thể được tạo ra bằng lập trình, mày nói mày thích tao, yêu tao, mày có hiểu rõ những thứ cảm xúc này do dòng lập trình nào trong con chip của mày tạo nên không?" 

"Con chó ngu ngốc, đừng tự lừa dối mình nữa, yêu thích của mày khác với con người." Tai tôi nóng lên, hưng phấn không nhịn được cười. "Mày chỉ là đồ vật nhân tạo, mày có cảm xúc sao?"

Nó đứng thẳng lên, hai tay tôi bị trói nên bây giờ tôi không thể hôn nó được.

Nằm trên gối, tôi thong thả nâng mí mắt lên nhìn những thứ trên người mình.

"Nếu mày thực sự yêu tao thì ngày đó mày nên thành thật uống hết ống thuốc đó rồi - rời khỏi cuộc đời tao."

Nó vươn tay ra và túm lấy cổ áo tôi, tức giận đến mức muốn đánh tôi à?

Tôi tình cờ liếc nhìn ngón tay của nó rồi chém một nhát cuối cùng: "Dù trông giống đến đâu, mày với người cũng sẽ luôn khác biệt."

Nói xong, tôi chờ cho nắm đấm của nó rơi xuống, nhưng chờ đợi không thấy đau đớn mà nó lại bắt đầu cởi từng lớp quần áo của tôi, cho đến khi còn lại mảnh cuối cùng.

Tôi hoang mang, nó ấn người xuống, làm một động tác rõ ràng.

Tôi không chút hoảng sợ, còn có thời gian cười nhạo: "Sao thế? Muốn lên giường với tao à?" Sợ gì chứ? Cái thứ kia của nó chỉ để trang trí, không làm gì nổi tôi.

Nhưng rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp trí thông minh ngày càng tăng của nó.

Một cảm giác kỳ lạ không thể bỏ qua đến từ đâu đó, sau khi tôi nhận ra đó là gì, mặt tôi trắng bệch, tôi hét lên đau đớn, miệng địng chửi mắng nó bị chặn lại, không phát ra nổi một âm thanh.

Tôi nghĩ đến những quả cà chua ngâm trong bồn rửa bát, chín đến mềm nát, khi được rửa sạch, những giọt nước thuận theo những ngón tay lăn xuống mu bàn tay tôi, cuối cùng tại nơi cổ tay kết thành một dòng nước đầy đăbh, tí tách tí tách rơi lên bồn rửa.

Dưỡng khí sắp cạn kiệt, lúc mơ màng, tôi dường như nghe thấy tiếng ai đó đang khóc khe khẽ bên tai.

Tôi đổ mồ hôi, trần nhà phía trên tầm nhìn của tôi quay cuồng như một vòng xoáy. Tôi nhận ra rằng mình đang khóc.

Nó liếm nước mắt của tôi, dùng những ngón tay ướt át gãi lông mi rồi ôm tôi vào lòng, muốn ôm tôi vào trong cơ thể nó.

"Bảo bối, nước mắt của em sao lại đắng như vậy?"