Con Rối - A Ly Thố

Chương 36: 1%



Trước sự kinh ngạc cả tôi anh ta không có nhiều phản ứng, cũng không đáp lại tôi, anh ta chỉ im lặng đứng ở cửa, vầng sáng phía sau cửa hắt ra khiến đường nét cơ thể anh ta trở nên hơi mơ hồ.

Sao anh ta lại ở đây? Vậy mà còn có thể mặt không biến sắc mà chào hỏi tôi, đay là quên những chuyện xảy ra trước đó sao? Thật là mặt dày.

Trong nhà không nghe thấy âm thanh nào khác, dường như anh ta sống một mình.

Phó Thiến đâu? Tại sao không ở bên anh ta?

Cãi nhau à? Có lẽ. Nếu không thì tại sao anh ta lại không sống trong ngôi nhà mới đẹp đẽ của mình mà lại một mình chuyển đến đây.

Nghĩ kỹ thì anh ta đã kết hôn được hơn một năm, là khoảng thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn, cũng đủ để Phó Thiệt lột cái mặt nạ quân tử của anh ta xuống.

Nghĩ thôi đã vui.

Có điều tôi thật xui xẻo, không dễ dàng gì thoát được một rắc rối, bây giờ lại đến một ôn thần khác, còn sống ngay đối diện tôi, thật con mẹ nó tà môn.

Tiền thuê nhà đã trả trước nửa năm, nếu bây giờ tôi chuyển đi thì quá lãng phí. Hơn nữa, dựa vào đâu tôi lại phải chuyển đi? Tôi đến trước, mọi chuyện đều nói từ trước đến sau, muốn dọn thì phải là Lương Chi Đình dọn trước.

Ngồi xổm xuống nhặt chiếc hộp bìa đang nhỏ nước lên, rõ ràng thứ bên trong đều đã vỡ, tôi không mở ra, ném cả hộp vào thùng rác cuối hành lang.

Khi anh quay người đi trở lại, Lương Chi Đình vẫn đứng ở cửa phòng anh ta, nhìn vào phòng tôi.

...

Cửa phòng tôi mở, có thể nhìn thấy rõ đồ đạc bên trong.

Tôi bước vào phòng, "Nam Lê." Anh ta hình như đang gọi tôi.

Không thèm nhìn lại, tôi đóng sầm cửa lại, hoàn toàn chặn anh ta ở phía sau.

Tôi tưởng Lương Chi Đình sẽ tự động nhận ra không làm phiền tôi nữa, nhưng lúc bảy giờ tối, anh ta đột nhiên gõ cửa phòng tôi.

Anh ta mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình màu xám, đeo cặp kính trên sống mũi, cười tươi: "Anh làm chút đồ ăn, em ăn không? Nếu không thì chúng ta cùng ăn đi."

Không thể không nói, anh tha thực sự có cái bộ da đẹp đẽ mê hoặc lòng người, nhưng đáng tiếc, tôi không phải người, tôi là súc sinh nhỏ, tôi bình tĩnh đến đáng sợ.

Cánh cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta qua khe hở, sau khi nghe những lời nhàm chán này, tôi lập tức muốn đóng cửa lại. Anh ta đột nhiên chèn tay vào giữa khe ngăn tôi đóng nó lại.

Tôi không muốn nói thêm lời nào với anh ta nên dùng sức kéo cửa lại, nhưng lòng bàn tay của anh ta kẹp ở giữa, bị kẹp đến xanh tím cũng không rút ra, tôi sao cũng không đóng lại được.

Anh ta cười hỏi tôi: "Em ăn tối chưa?"

"Anh bị bệnh à?" Tôi không chịu nổi hét lên, "Ra ngoài!"

Trong hành vang vọng tiếng hét của tôi, tôi lại mở cửa, mu bàn tay anh ta bầm tím, nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau đớn, cười nói: "Nam Lê." Anh lại gọi tên tôi, gọi đến lông tơ tôi dựng đứng.

Tôi đưa tay đẩy mạnh ngực anh ta, anh ta lùi lại một bước buông tay khỏi khung cửa, tôi không thèm nhìn anh ta một cái, tôi đóng sầm cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng rửa tay bằng xà phòng, rửa sạch vi khuẩn.

Thực là, ăn nhầm thuốc sao?

Kể từ ngày chuyển đến đây, Lương Chi Đình bắt đầu điên cuồng quấy rối tôi.

Một ngày ba lần, sáng, trưa và tối, anh ta đều như tranh gõ cửa phòng tôi, hỏi tôi có muốn ăn tối với anh ta không. Có bị điên không? Cả đời chưa ăn qua cơm hay gì?

Mắng anh ta mấy lần anh ta hoàn toàn không coi ra gì, mọi ngày đều chấp hành nhiệm vụ quấy rối tôi, tôi cảnh cáo anh ta nếu còn tiếp tục làm vậy tôi sẽ gọi cảnh sát, anh ta hoàn toàn không hề bị lay động, toàn ra tôi nói tôi nghe. Tôi khổ không chịu nổi, tâm thân đều mệt mỏi, lười cãi cọ với anh ta, sau đó tôi trực tiếp ngó lơ việc anh ta gõ cửa, coi anh ta như không khí, mặc cho anh ta gõ đến cuối đời.

Trần Ưng cũng đến gặp tôi vài lần.

Vì bị Lương Chi Đình quấy rối nên tôi không có ý định mua hàng trực tuyến, cũng không nhận chuyển phát nhanh, Trần Ưng không thấy tôi liền đến tận cửa đến tìm. Cậu ta dụng công trục tư tìm được địa chỉ nhà tôi.

Sau khi tìm thấy tôi, cậu ta đầu tiên điên cuồng xin lỗi cầu xin tha thứ, sau đó tỏ ra yếu đuối bảo tôi đừng tức giận, cuối cùng tặng tôi quà để chặn miệng. Những thứ cậu ta tặng đều rất cổ quái, đôi khi là bánh ngọt hoặc đồ ăn vặt đơn giản, đôi khi lại là giày cũng tượng có chữ ký, có khi là bó hoa lớn thơm đến gay mũi.

Tâm tư quá rõ ràng.

Cậu ta không cho tôi cơ hội từ chối, thấy tôi không nhận liền trực tiếp nhét vào tay tôi hoặc đặt trước cửa nhà tôi rồi biến mất.

Tiền nhiều không có chỗ tiêu phải không?

Hôm nay cậu ta lại chặn cửa nhà tôi, dúi vào tay tôi một bó hoa hồng xanh.

Tôi bị cánh hoa đánh trúng, cằm lấm lem mùi hoa, tôi nói: "Cậu không cần phải tặng cho tôi những thứ này. Tôi đã nói với cậu là tôi..." Tôi muốn đem những lời kia nói lại, nhưng cậu ta ngắt lời tôi: "Không sao đâu, em không quan tâm," cậu ta nói, "Em muốn tặng nó cho anh."

"Cậu muốn gì?" Tôi mệt mỏi với việc mấy người này làm phiền tôi vì mục đích nào đó.

Họ chỉ muốn một kết quả.

Việc "theo đuổi" kéo dài quá lâu, hiện nay người đều không đủ kiên nhẫn chờ đợi, tôi cũng không có thời gian để giải quyết.

"Cái gì?" Trần Ưng bị lời nói đột ngột của tôi hỏi.

"Cậu vẫn muốn ngủ với tôi à?"

Tai của Trần Ưng đột nhiên đỏ lên, cậu ta lắp bắp: "Cái này... em... em là..." Cậu ta lưỡng lự hồi lâu, không biết hạ quyết tâm gì, cậu ta xoa mặt nghiêm túc nói: "Tiểu Lý...em "

"Cành cạch."

Cánh cửa đóng kín đối diện đột nhiên mở ra, Lương Chi Đình dựa vào cửa, nhìn thẳng về phía tôi và Trần Ưng.

Ba người tạo thành một vòng tròn kỳ lạ, quái dị nhìn nhau nhưng không ai nói gì.

Trần Ưng quay lại nhìn anh ta rồi nhìn tôi, có chút bối rối: "Đây là... hàng xóm của anh à?"

Tôi không nói gì, thầm thừa nhận.

Trần Ưng đến gần tôi, thấp giọng thì thầm: "Ánh mắt của anh ta kỳ lạ quá... Làm cái gì chỉ nhìn mà không nói?"

Phí lời, cậu hỏi tôi tôi hỏi ai. Trong số ba người này, người bất thường như tôi lại trở nên bình thường.

Bông hoa trên tay tôi phiền đến gần như không cầm được, muốn trả lại cho Trần Ưng, Trần Ưng đoán được tôi định làm gì liền chạy đi, nói với tôi: "Tiểu Lê, em ngày mai lại quay lại!"

...

Ngài xin đừng đến nữa!

Tôi không làm gì được cậu ta, mệt mỏi thở dài, ôm bó hoa vừa định đóng cửa lại, Lương Chi Đình đột nhiên lên tiếng: "Hoa đẹp quá."

"..."

Đôi mắt sau tròng kính của anh ta dường như nhìn chằm chằm vào tôi, không chớp mắt, anh ta thì thầm: "Tiểu Lê."

Tôi chợt thấy ớn lạnh.

Thực ra anh ta là đang bắt chước Trần Ưng gọi tôi.

"Im đi! Đừng gọi tôi như vậy!"

Anh ta bình tĩnh nói: "Cậu ta có thể gọi, còn anh thì không?"

Không hiểu sao sau khi nghe được câu này, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ chợt ập đến trong lòng tôi. Chưa kịp nắm bắt thì cảm giác đó đã tiêu tan. Có lẽ mấy ngày qua tôi bị hai người này làm phiền đến gặp ảo giác.

Trong một giây, tôi tưởng mình đã nhìn thấy nó.

Đáng lẽ tôi phải cực kỳ chán ghét khuôn mặt của Lương Chi Đình, vốn tưởng rằng mình sẽ luôn chán ghét nó như vậy, nhưng không thể phủ nhận rằng khi gặp lại Lương Chi Đình, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, hiện lên trước cảm giác ghê tởm kia, là nỗi mong nhớ.

Không phải là tôi nhớ Lương Chi Đình, mà là tôi nhớ món đồ do chính tay mình phá hủy.

Tôi 100% ghét Lương Chi Đình, nhưng vì anh ta có khuôn mặt giống nó, tôi bớt cho 1%.

Lương Chi Đình chiếm 99% trong sự ghê tởm mạnh mẽ và áp đảo của tôi, và nó... nó là 1% còn lại.

Con người luôn kỳ lạ như vậy.

Bạn có thể yêu ai đó vì một khuôn mặt, bạn có thể ghét ai đó vì một khuôn mặt, cũng có thể nhớ ai đó vì một khuôn mặt.

Tôi đóng cửa lại, phớt lờ ánh mắt trực diện của Lương Chi Đình.

Dù sao anh ta cùng Trần Ưng đều có cùng một mục đích, giữa đàn ông và đàn ông, chuyện muốn làm không phải thứ kia sao?

Gần đây Trần Ưng đã tặng tôi rất nhiều thứ, tôi chất hết vào góc nhà, sau này tôi sẽ tìm cơ hội trả lại những thứ này cho cậu ta.

Tôi chọn một chai rượu ngoại không rõ nhãn hiệu rót vào ly, ngồi xuống cạnh cửa sổ, chậm rãi nhấp từng ngụm.

Vốn dĩ tôi chỉ muốn uống một ly nhỏ, nhưng trước khi kịp nhận ra, hết ly này đến ly khác, nửa chai rượu tôi vừa khui đã hết.

Má tôi hơi nóng, tôi đứng dậy, đầu óc hơi quay cuồng.

Là trạng thái yêu thích của tôi.

Sau khi tắm, tôi càng cảm thấy chóng mặt hơn.

Khoác áo choàng tắm, tôi vào bếp lấy đồ ăn. Vừa bước tới cửa bếp, phụt một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên tắt phụt, tối đen như mực.

Mất điện?

Tôi nhấn công tắc vài lần nhưng đèn không phản hồi.

Mở cửa sổ nhìn ra ngoài, đèn nhà hàng xóm vẫn sáng. Hình như chỉ có nhà tôi bị mất điện thôi.

Xui đến vậy sao?

Hộp công tơ ở trên tường hành lang bên ngoài, tôi mở cửa bước ra ngoài, bật công tắc mấy lần. Đèn trong phòng không hề nhấp nháy.

Có lẽ hệ thống dây điện bên trong bị cháy.

Tôi thở dài, xui xẻo đến uống nước cũng hóc.

Tôi gọi thợ điện đến sửa. Ít ra hành lang còn có đèn, tôi không vào nhà, ngồi xổm ở cửa đợi người đến.

Tôi vùi vào đầu gối, mí mắt nhắm nghiền, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, vai chợt chùng xuống.

Mở mắt ra, tôi ngơ ngác quay đầu lại, thấy chiếc áo khoác trên vai, thoang thoảng mùi thơm, còn có một người đang đứng cạnh tôi. Thuận theo quần người ấy nhìn lên có thể thấy những đường gân trên mu bàn tay, xa hơn là vòng eo thon, bờ vai rộng và khuôn mặt quen thuộc đó.

"A Đình..."

Người đó quỳ xuống nhìn thẳng vào mắt tôi: "Sao em lại ngồi ở đây?"

Tôi choáng váng, dần nhận ra đó không phải là A Đình, không phải nó.

Anh ta là Lương Chi Đình.

Tôi lại vùi mặt, ném áo trên vai đi, yếu ớt đuổi anh ta đi: "Cút đi."

"Cúp điện à?" Anh ta nhặt chiếc áo khoác trên sàn lên, như thể nhìn thấy căn phòng tối của tôi, "Vào phòng anh ngồi một lát, ngoài trời gió lớn, đừng để bị cảm."

Tôi chế ra tiếng, đến nhà anh ấy à? Tôi sợ nếu đi vào thì không ra được.

Tôi vẫn chưa quên việc anh ta đã làm khi tôi say.

Tôi mắng: "Cút."

Sau khi mắng xong, xung quanh không có động tĩnh gì.

Anh ta không rời đi.

Anh ta không nói gì cũng không rời đi, chỉ ở lại với tôi với chiếc áo khoác treo trên cẳng tay. Anh ta đứng, tôi đang ngồi xổm, như hai bức tượng.

Hai mươi phút sau, người bảo trì cuối cùng cũng đến, Lương Chi Đình bước vào phòng, tôi vẫn ngồi xổm trên mặt đất, đầu vẫn còn choáng váng.

Thợ sửa dùng đèn pin nhìn vào hộp công tơ, lẩm bẩm bối rối: "Lạ thật".

"Cái gì?" Tôi cố gắng mở to mắt, ngẩng đầu hỏi thợ: "Có thể sửa được không?"

Thợ sửa lắc đầu, tìm kiếm dụng cụ trong hộp dụng cụ, không ngẩng đầu lên nói: "Dây điện của cậu không bị cháy."

"Nó không bị cháy à?"

"Ừ, tôi tùy tiện đoán thôi, ai mà rảnh thế chứ!" Thợ sửa đến đây nhịn không nổi cười, như bị phỏng đoán của mình chọc đến buồn cười.

"Vết đứt gọn gàng như vây, ngược lại giống bị người cắt đứt hơn."