Con Rối - A Ly Thố

Chương 8: Biểu tình



Nếu một điều ước có thể dễ dàng thành hiện thực thì đó không phải là một điều ước.

Không có phép lạ nào xảy ra, những lời cầu xin đột ngột của tôi đều như trăng trong nước, cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nó sẽ luôn chỉ là một đồ câm xinh đẹp mà thôi.

Một thứ đồ chơi, liệu thực sự có một ngày mọc ra não?

Hiện thực khác với truyện cổ tích.

Thực tế so với truyện cổ tích đen tối hơn nhiều.

Sau khi tôi thêm Lương Chi Đình trên WeChat và bị anh ấy chặn, tất cả tâm trạng tốt đẹp mà tôi tích lũy được đều biến mất. Niềm vui và nỗi buồn như tàu lượn siêu tốc khiến tim tôi đập liên hồi đến mức gần như trụy tim.

Sau khi tắm xong và con rối mang quần áo tới cho tôi, nó cứ đứng mãi ở huyền quan.

Tôi nhớ ra đây thường là lúc nên ra ngoài đi dạo với nó, nhưng hôm nay tôi không có tâm trạng gì cả, nói "Hôm nay không đi chơi" rồi ngã xuống giường, quấn mình trong chăn ngủ thiếp đi.

Nửa đêm mơ hồ tỉnh dậy, tấm nệm giường bên cạnh tôi trống rỗng.

Con rối không ở bên cạnh tôi.

Cơn buồn ngủ của tôi dịu đi một chút, tôi chân trần bước ra khỏi phòng ngủ, từ cửa phòng ngủ của tôi có thể nhìn thấy huyền quan, vừa bước ra khỏi phòng ngủ đạp vào mắt tôi là một cái bóng đen to thù lù đứng ở huyền quan.

Trong phòng không có đèn, đêm khuya lặng tiếng, trong phòng đột nhiên mọc ra một cái bóng đứng thẳng, không bị dọa sợ có lẽ đều là dũng sĩ.

Tôi không phải là một dũng sĩ.

Tôi bị sốc theo phản xạ hít một hơi thật sâu, cố kìm lại tiếng hét sắp phát ra, nhưng không kịp khép họng lại, một âm thanh nghèn nghẹt kỳ lạ vẫn vô tình phát ra từ cổ họng, trở nên đặc biệt rõ ràng trong đêm khuya.

Trong chớp mắt, vô số tin tức pháp luật hiện lên trong đầu tôi, tôi nghĩ đến những nạn nhân trong bản tin bị những kẻ sát nhân bằng nhiều phương pháp tàn ác khác nhau giết chết. Tôi không sợ chết nhưng tôi cũng không muốn chết một cách vô ích. Tôi bắt đầu nghĩ xem mình sẽ có bao nhiêu cơ hội chiến thắng nếu chiến đấu với người kia. Nếu không có cơ hội chiến thắng, tôi phải làm gì để kéo hắn cùng xuống địa ngục với tôi.

Những suy nghĩ lộn xộn này chỉ đọng lại trong đầu tôi trong một giây, tôi nhạy bén phát hiện ra một điểm nhỏ.

Cái bóng bất động.

Không giống như một tên trộm. Ngược lại... hình bóng đó trông rất quen.

Tôi tiến lên hai bước và tiến lại gần hơn. Qua ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài, tôi có thể nhìn rõ cái bóng ở lối vào chính là con rối xinh đẹp nhưng hết sức ngu ngốc của mình.

Tôi tức giận lao tới đá nó một cái: "Đêm khuya mày đứng đây làm cái gì!"

Suýt nữa bị nó dọa đến thất khiếu chảy máu!

Nó vẫn im lặng, tôi đá vào bắp chân nó, loạng choạng lùi lại nửa bước mới vững.

Tôi tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, tôi mặc kệ, đi vào bếp uống hai cốc nước, cổ họng khát khô cuối cùng tôi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, rồi đi vào phòng ngủ. Đi được vài bước tôi nhận ra có điều gì đó không ổn - -tôi không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Khi quay đầu lại, tôi thấy nó không đi theo mà vẫn không nhúc nhích đứng ở lối vào.

Tôi tức giận đến, mày cau đến có thể ép bẹp một con ruồi, tôi tức giận hét lên: "Buổi tối làm cái gì vậy? Mày điên à!"

"Đến đây!"

Nó không hề phản ứng.

Ngay cả mệnh lệnh dễ sai khiến nó nhất trước đây cũng không gọi nổi nó, tim tôi hẫng một nhịp, có chút hoảng, nó hỏng rồi sao?

Tôi kiên nhẫn bước đến gần, cẩn thận kiểm tra cơ thể nó nhưng không thấy dấu vết của bất kỳ trục trặc nào. Lúc này, những ngón tay của nó từ từ vươn ra về phía tôi, nắm lấy tay tôi.

Vòng tay của nó rất chặt, các đốt ngón tay cứng đơ của nó lạnh ngắt.

Sức chịu đựng của tôi đã gần đến giới hạn, tôi rất không vui: " Làm gì vậy?"

Nó nắm lấy tay tôi, từ từ bước một bước về phía cửa, sau đấy, lại bước thêm một bước nữa.

Huyền quan lớn như vậy, nó mới hai bước đã tới sau cửa, đặt lòng bàn tay lên, bàn tay nắm lấy tay tôi khẽ kéo một cái.

"..."

Tôi hiểu ý của nó.

Nó đợi ở đây vì nó muốn tôi dắt nó ra ngoài đi dạo. Nếu nó có thể mở được cửa, có lẽ nó sẽ tự mình bước ra ngoài rồi.

Có bị bệnh không vậy?

"Buổi tối đi dạo làm gì! Mày không ngủ thì để tao ngủ!"

Tôi mạnh mẽ hất tay nó ra không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, tôi không khỏi liếc nó một cái, nó vẫn đứng ở huyền quan, quay mặt về hướng tôi, bộ dáng không đi dạo không được.

Ai quan tâm chứ.

Một con rối rách cũng hay đề cao bản thân quá.

Tôi lên giường trằn trọc hơn nửa tiếng đồng hồ mà không ngủ được.

Tôi nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.

Nó vẫn đang đợi ở cửa à?

Thứ đồ ngốc nghếch không có thần trí, không biết chấp niệm mọc từ đâu ra nữa?

Mấy robot thông minh trên thị trường hiện giờ đều ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh, bởi vì nhà sản xuất đã viết sẵn chương trình cho chúng. Chúng tuân theo những dòng lập trình mà hoàn thành nhiệm vị, làm việc cứng nhắc, không biết thích ứng, miễn là họ có thể đạt được mục tiêu, quá trình ra sao không quan trọng, xưa giờ đều không gây ra chuyện gì.

Nhưng con rối có như thế không? Đi bộ hàng ngày đã trở thành một chương trình nhất định trong cơ thể nó, không làm không xong sao?

Không quản nó, nó vẫn sẽ mãi đợi như vậy à?

...

Chăn bông trùm kín đầu, tôi nhắm mắt giả chết.

Ai quản nó chứ! Nếu nó muốn đứng, cứ để nó đứng!

............

Sau một lúc lâu, tôi cam chịu đứng dậy bò ra khỏi giường.

Con mẹ nó! Tôi tốn tiền mua về một tổ tông mà!

Lúc đó đã ba giờ sáng, đêm khuya không có ai, tôi ngáp ngắn ngáp dài liên tục, buồn ngủ đến mơ màng, nhưng lại không thể không nắm tay con rối, bồi nó giữa đêm tối đen kịt đi lang thang trong tiểu khu.

Bụp!

Tôi đập chết không biết là con muỗi thứ mấy ý đồ hút máu tôi trên cổ, nhìn sang thứ đồ bên cạnh mình thở dài một hơi.

Mục đích mỗi tối dắt nó đi dạo là để khoe khoang trước mặt đám hàng xóm đáng ghét đó, mà bây giờ xung quanh lại không có ai, vậy dắt nó đi dạo có ích gì?

Khoe khoang với đám muỗi à?

Dắt nó được một vòng quay trở lại, khi đi qua một góc phố, tôi dừng lại. Cánh cổng của khu dân cư cách đó không xa đã mở. Đèn đường bên ngoài mờ mờ, như phủ lên mặt đất một tấm chăn nhung màu cam.

Tấm thảm trải dài đến tận chân, tôi giẫm lên mép thảm, đồng thời cũng bị ánh sáng cuốn lấy chân.

Tôi và con rối nắm tay nhau, một dải ánh đèn đúng lúc chiếu lên đôi tay đan vào nhau của chúng tôi, tôi đứng dưới ánh đèn, còn nó ở trong bóng tối.

Người bảo vệ đang ngủ gật trong phòng bảo vệ, bên ngoài không một bóng người.

Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra trong não tôi.

Đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.

Con rối có khuôn mặt giống Lương Chi Đình, nghĩa là nó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày. Tôi biết rõ hơn bất kỳ một ai khác sự hiếm có của nó, tôi cũng muốn bọn họ biết rằng thứ trân bảo này chỉ thuộc về tôi, nhưng nó không thể bị người khác phát hiện, tôi cũng không thể để người khác biết.

Việc to gan nhất mà tôi từng làm là dắt nó đi dạo trong khu tiểu khu vào ban đêm, để thỏa mãn chút lòng hư vinh của mình. Hàng xóm trong khu dân cư tồi tàn này đều là mấy ông bà lớn tuổi, người già mắt mờ, đương nhiên không thể nhận ra Lương Chi Đình, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mấy ông bà già là một chuyện, đi ra ngoài kia không nhất định sẽ như vậy.

Lỡ như có người vô ý nhận ra nó, đến lúc ấy phiền phức không phải thứ tôi có thể tưởng tượng nổi.

Nhưng bây giờ——

Bây giờ là ba giờ sáng, mọi người đều đang ngủ ở nhà, trong tiểu khu không có ai, bên ngoài chắc chắn cũng như vậy.

Nếu đã như vậy, tôi dắt nó đi một vòng chắc cũng chả vấn đề gì.

Nếu như tôi từ xa nhìn thấy người, tôi chỉ cần đi đường vòng là ổn.

Ý tưởng này một khi nảy mầm trong đầu, nó nhanh chóng trở lên điên cuồng không kiềm chế nổi.

Đợi đến khi tôi ý thức được, tôi đã đứng trên đường với nó rồi.

Hàng đèn đường hai bên trải dài đến cuối tầm mắt. Thế giới tĩnh mịch, không một tiếng gió.

Như thể thời gian đã đứng yên, thế giới này chỉ còn lại tôi và nó.

Lòng bàn tay tôi đổ một lớp mồ hôi mỏng, tôi lo lắng cười một tiếng trầm thấp.

Đúng như tôi dự liệu.

Tôi hít một hơi thật sâu, dắt nó đi dọc con đường.

Năm phút sau, sau khi tôi nhận thức rõ ràng rằng sẽ không có ai xuất hiện vào thời điểm này, sự căng thẳng tích tụ trong lòng tôi hoàn toàn biến mất, chuyển thành một sự phấn khích cùng kích động.

Chuyện này khác hẳn với cảm giác khi chỉ đơn giản rúc trong bóng tối.

So với cảm giác hư vinh phổ thông càng khiến tôi cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.

Tôi đã đưa một con quái vật chỉ có thể sống trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, dễ dàng phá vỡ những quy luật đơn điệu cứng nhắc của thế giới, còn thứ gì khiến con người ta càng phấn khích hơn chuyện này?

Tôi dừng lại nhìn sang bên kia đường.

Đối diện là chợ rau mà cư dân trong tiểu khu thường xuyên lui tới, mỗi ngày người đến người đi, ngoài cửa còn có dòng nước đen không rõ nguồn gốc chảy ngang mặt đất, bên trong lẫn lộn rau với củ thối rải rác, xen lẫn vô số vệt nước cùng những dấu chân để lại vết bùn bẩn thỉu.

Không khí tràn ngập mùi tanh kinh tởm, rõ ràng là một môi trường tồi tàn như thế, nhưng đây lại là nơi có nhiều người nhất trong ngày.

Tôi bỗng thấy thích thú, giơ tay kéo cổ nó để nó cúi đầu xuống rồi hôn.

Nó không kháng cự, để tôi làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Ánh đèn đường chói mắt, tôi ngẩng đầu lên, tầm mắt tôi gần như bị nhòe đi bởi bóng đèn trên đầu. Tôi tình cờ phát hiện phía sau có một cái cây, tôi nắm lấy cổ áo nó, kéo nó lùi lại từng bước tới khi tựa lưng vào thân cây.

Ngọn đèn đường gần như bị lá cây rậm rạp che phủ, ánh sáng và bóng tối lấm tấm đổ xuống người tôi và nó, bóng tối khiên đôi mắt trong hốc mắt của nó dường như sáng hơn trước, khiến chúng càng trở nên xinh đẹp hơn.

Thật là một con quái vật quyến rũ.

Tôi dùng tay trái nắm lấy gáy nó rồi ấn nó xuống, hôn sâu hơn.

Sau này mỗi khi đi ngang qua đây, giữa đám đông người, tôi đều thể nhớ về ngày hôm nay dưới gốc cây này, những gì tôi và nó đã làm.

Hương vị tuyệt vời này thật khiến người ta không dứt nổi?

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bánh xe lạch cạch từ xa. Có người đang đến!

Hoảng sợ quay đầu lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi ngang qua đường, ông ta đẩy một chiếc xe chở đầy rau. Chắc hẳn là người bán hàng ở đây đang vội vã đi chợ sáng.

Ông ta đi thẳng về phía cổng chợ rau, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ tôi không thể di chuyển được. Nếu tôi kéo con rối đi bây giờ, người này chắc chắn sẽ nhìn thấy tôi.

Nghĩ một chút, tôi kéo cánh tay con rối ra, để nó đứng sát vào dưới gốc cây một chút, thân cây có thể che giấu phần lớn cơ thể của nó và tôi, chỉ cần người đối diện không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra.

Tiếng bánh xe kêu ngày càng gần, ồn khiến người khác thấy phiền.

Trên xe có quá nhiều đồ, người đàn ông trung niên bị mắc kẹt trên lan can ở lối vào chợ, vừa chửi rủa vừa di chuyển đồ đạc trên xe, động tác cực kỳ chậm chạp.

Tôi đợi một lúc vẫn không thấy ông ta bước vào, tôi vừa bực hết cả mình, không khỏi chặc lưỡi.

Ngay lúc tôi đang thầm chửi rủa trong đầu, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên môi tôi. Không biết lúc nào, con rối cúi đầu lại gần, hôn lên môi tôi.

Bộ dáng như... như đang dỗ dành tôi.

Suy đoán này vô cớ hiện lên trong đầu tôi, ngoài ý muốn khiến tôi vui vẻ, cũng chẳng quản người đàn ông phía sau, tôi vòng tay qua cổ nó, hôn nó lần nữa.

Hiếm có mới có một lần, nên giữ chút kỷ niệm.

Tôi lấy điện thoại ra bấm vào video. Camera hướng vào mặt tôi và nó, quay lại cảnh tôi và nó hôn nhau. Cứ như vậy vừa cầm điện thoại vừa hôn nó được một lúc, tôi hôn đến thất thần, cũng không phát hiện người kia đang đi về phía mình.

Một tiếng hô như sấm vang lên bên tai: "Đệt"

Tôi bị tiếng này dọa đến linh hồn xuất khiếu, vội vã đẩy nó ra, điện thoại trong tay cũng cầm không vững, lạch cạch rơi xuống đất.

Phát ra tiếng mắng chửi này chính là người đàn ông trung niên kia.

Quay đầu nhìn lại, tôi thấy ánh mắt ông ta đang vội vã từ phía tôi rời đi.

Ông ta đã nhìn thấy nó!

Tôi giật mình, nhưng chưa kịp cử động thì con rối đã hôn tôi lần nữa, tôi nhất thời hoảng hốt bị nó hôn không phản ứng, chỉ mở mắt thoáng thấy bóng lưng người đàn ông vội vã đẩy xe rời đi.

Tôi cũng quá bất cẩn rồi, thế mà không hề phát hiện ra người đàn ông đã đi đến giữa đường, rõ ràng là muốn đi về phía tôi.

Chắc là ông ta đã nghe thấy động tĩnh của tôi và con rối, tưởng là có chuyện gì nên cũng đến xem náo nhiệt. Nhưng khi đến gần, ông ta mới phát hiện ra đó là hai người đồng tính đang dính môi chặt vào nhau, xem độ tuổi của ông ta đại khái không chịu nổi chuyện này, chắc là bị dọa sợ đi.

Tôi nhấc điện thoại lên, thấy video vẫn đang quay nên tôi nhấn nút dừng.

Chúng tôi không thể ở đây lâu hơn nữa, tôi đoán những người bán hàng khác cũng sẽ sớm đến, sẽ bị người khác thấy mất.

Một hồi này cũng đủ kích động rồi.

Tôi lau miệng, ngâm nga một bài hát rồi dẫn nó trở lại.

Náo động một đêm như vậy đương nhiên sau đó tôi không ngủ nổi, ban ngày đi tinh thần không quá minh mẫn, tuy rằng không thích cà phê nhưng vì để tỉnh táo hơn chút tôi vẫn phải uống vài cốc, đnawgs đến tận tim luôn.

Buổi trưa tôi không đi ăn, chỉ muốn nằm xuống bàn chợp mắt một lúc, đúng lúc này cà phê phát huy tác dụng, tôi ngủ không yên giấc, 20 phút sau đã tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình là người duy nhất còn lại trong văn phòng, không còn việc gì để làm, tôi lấy điện thoại ra xem đoạn video tối qua.

Trên màn hình là cảnh tôi và nó hôn nhau, cách nhau rất gần. Nhìn từ góc nhìn của điện thoại, con rối càng trông giống Lương Chi Đình hơn.

Thường thì, thấy cảnh mình hôn sẽ có chút thật khó xử, nhưng tôi lại không thể dừng lại.

Đôi mắt của con rối không thể nhắm lại mà chỉ có thể ở trạng thái mở, điều này khiến cho tôi cảm giác như nó đang chăm chú nhìn tôi, quan sát từng biểu hiện của sự say mê hôn bừa bãi của tôi.

Một lúc sau video bắt đầu rung, có lẽ do tôi quá đắm chìm vào nụ hôn nên không biết mình có cầm điện thoại vẹo không.

Tình cờ, máy ảnh hướng về phía sau tôi, chụp được người đàn ông trung niên tối qua.

Ông ta hùng hùng hổ hổ kiểm hàng, tựa như ông ta nghe thấy tiếng động gì đó, đứng thẳng lên, sau khi do dự một lúc, ông ta bước về phía bên kia đường, bóng dáng của ông ta trên màn hình ngày càng gần hơn. Khi đi đến giữa đường, không rõ ông ta nhìn thấy gì, vẻ mặt như thể thấy quỷ, trên mặt xanh trắng một hồi, ngay lập tức dừng lại hét lên "Đệt!"

Sau đó tôi nghe thấy một tiếng động nhỏ từ điện thoại, video bắt đầu quay và điện thoại rơi xuống đất. Tôi bị giọng ông ta dọa sợ đến mức đánh rơi điện thoại.

Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nhìn thấy gì đó.

Kéo thanh tiến trình về, phát lại vài giây khi điện thoại bị rơi, sau đó nhấn tạm dừng.

Khi điện thoại rơi xuống, trong một giây, nó chiếu sáng khuôn mặt của con rối.

Con rối hôn tôi nhưng mắt nó lại nhìn về hướng đó... hướng về người đàn ông kia.

Ông ta chửi là do sau khi nhìn thấy bộ dáng của con rối?

Tôi chạm vào mặt con rối trên màn hình.

Đôi mắt xinh đẹp của nó mang màu lam thẫm, nhưng trên màn hình, dưới ánh sáng và bóng tối hỗn độn, đôi mắt của nó hiện lên một màu sắc gần như quyến rũ. Rõ ràng đây chỉ là một thứ đồ vật không có chút cảm xúc, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của nó nồng đậm ý vị cảnh cáo.

Nó như vậy có chút lạ lẫm, là vấn đề ánh sáng sao?

Tôi cau mày nghi ngờ, tim bắt đầu đập loạn xạ không rõ nguyên nhân.

Nó bình thường, đều có biểu tình như này sao?