"Điều tra được việc Đường Thi ở trong tù đã từng Lâm Từ đột nhiên hạ thấp giọng xuống rồi nói tiếp:
cắt cổ tay tự tử."
"Cậu Dạ, ở trong tù Đường Thi luôn bị người khác bắt nạt, thậm chí lúc cô ấy đang mang thai, bọn họ còn cố tình bỏ đói cô ấy, Đường Thi gần như sống không nổi."
“Là ai cho phép họ làm như vậy hả?!"
Sau khi biết được sự thật, Bạc Dạ nổi điên ném cái gạt tàn cạnh tay đi, mới phát hiện hóa ra các ngón tay của mình đều đang run rẩy, anh dùng lực nắm chặt các ngón tay lại, hỏi rành mạch từng chữ một: "Là ai đã làm như vậy với Đường Thi hå?"
Bạc Dạ mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, một lúc lâu mới lầm bẩm nói: "Lâm Từ... Có phải bọn họ tưởng rằng, lúc đó tôi vô cùng hận Đường Thi, vậy nên bọn họ làm thế nào cũng không quan trọng đúng không?" Cho dù là khiến Đường Thi... phải chết.
Lâm Từ ở đầu bên kia máy tính nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng nói đột nhiên có phần oán trách: "Cậu Dạ, tâm tư của cậu, Lâm Từ tôi không dám suy đoán bừa bãi!!
Nghe mà xem, trợ lý tốt của anh lại đang trách móc anh!
Bạc Dạ nhắm mắt lại, rồi lại từ từ mở ra, người đàn ông có một khuôn mặt rất tuấn tú, nhưng trong khoảnh khắc này, khuôn mặt đẹp trai lại phủ đầy sự lạnh lẽo: "Vậy là vì ở trong tù phải chịu sự đối đãi vô nhân đạo, Đường Thi mới uất ức như vậy đúng không?"
Lâm Từ không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại thể hiện tất cả, đúng là như vậy.
Bạc Dạ, là chính tay anh tống cô vào tù, là chính tay anh khiến cô trở thành một kẻ điên!!
Cả người Bạc dạ đang run rẩy, dùng hết sức mình kiềm chế bản thân lại rồi bình tĩnh nói: "Vậy lúc sau làm thế nào mà bảo vệ được đứa trẻ?
"Ngày mà Đường Thi phải sinh em bé, là do bác sĩ chợ đen đã đỡ đẻ, bọn họ thậm chí còn chưa tiêm thuốc gây mê cho Đường Thi mà đã làm phẫu thuật cho cô ấy... Suýt nữa khiến Đường Thi chết trên bàn phẫu thuật. Là Đường Dịch đã dùng mọi cách, thậm chí là quỳ xuống cầu xin đám bác sĩ đó cứu mạng thì Đường Thi mới sống sót được, sau đó thậm chí để chi trả tiền thuốc đắt đỏ, Đường Dịch đã bán nửa quả thận của mình cho bác sĩ ở chợ đen"
Lúc nghe đến đoạn những lời nói đầy máu me này, tim Bạc Dạ thắt lại, con ngươi co lại vì sốc, toàn bộ sự thật tàn khốc này đến theo cách như vậy khiến anh không kịp chuẩn bị gì cả, cả người anh như bị đẩy xuống địa ngục.
"Vậy nên... Ngón tay của Đường Thi cũng bị mất từ lúc đó."
Yết hầu của Lâm Từ chuyển động lên xuống, cuối cùng kể cho Bạc Dạ nghe quãng thời gian đen tối nhất mà mình tìm ra được: "Đường Dịch nợ bọn cho vay nặng lại để trả tiền viện phí cho Đường Dịch, sau đó trong đám người xã hội đen có người đến đòi nợ, Đường Thi bị bọn họ chặt mất một ngón tay."
"Sau đó vì bị giam ở trong nhà tù, bọn người xã hội đen không đuổi đến được trong tù, Đường Thi và Đường Dịch đã may mắn trốn thoát, sau khi ra tù, Đường Dịch bán hết tất cả gia sản còn lại đem tiền đi trả nợ, đưa theo Đường Thi và Đường Duy bắt đầu lại cuộc sống mới."
Đoạn quá khứ này, chỉ là nghe thôi, cũng đã đủ khiến tim Bạc Dạ như bị xé ra làm trăm mảnh! Cả người anh đều đang run lấy bấy, khó mà tín nổi chuỗi ngày u ám không ánh mặt trời ấy, Đường Thi làm thế nào mà nghiến răng chịu đựng trải qua đượC, còn Đường Dịch thì dù thế nào cũng dốc hết sức lực để bảo vệ em gái mình...
Chính vì vậy khi nghe thấy Giang Tuệ Ngọc sĩ nhục Đường Dịch, cô mới không kiềm chế nổi mà tát cô ta một cái, bởi vì đó là người anh trai đã dùng tính mạng để bảo vệ cô, người đàn ông duy nhất trên thế giới này sẽ bảo vệ cô...
Hai tay Bạc Dạ ôm lấy đầu, gào lên một tiếng đến rát cổ họng. Tim anh không ngừng co thắt vì đau đớn dữ dội.
Tại sao lại như vậy? Đường Thi! Tại sao lại như vậy?!
Anh chỉ muốn tống cô vào tù, anh chỉ muốn khiến cô sống không bằng chết để trả nợ cho An Mật, nhưng những đau khổ mà Đường Thi phải chịu đựng từ lâu đã vượt qua cả sống không bằng chết, trái tim của cô e là đã chết một ngàn lần một vạn lần rồi!