Trong cuộc gọi Cam Linh cứ liên tục lăn qua lộn lại, đổi nhiều cách nói chỉ để xác nhận một việc rằng rồi sẽ có ngày tôi nói cho cô ấy biết hung thủ là ai.
Còn cái ngày đó đến sớm hay muộn thì Cam Linh không để tâm.
Nếu không đề cập đến chuyện ra tù trước hạn thì cỡ sang năm là hắn sẽ được trả lại tự do.
Lúc đó thì lời nói của Khương Tiểu Hồi tôi với Cam Linh sẽ thành vô dụng, tôi chỉ có nửa năm này để nắm cái đuôi của cô ấy. Tuy là tôi không kiểm soát nổi điều cô ấy sẽ làm, nhưng lại có thể gắng sức nhốt con sói này lại trong sân nhà mình.
Con sói cái này cực kỳ nguy hiểm, giấu dao trong túi áo, lượn lờ khắp huyện thành trong bóng đêm, ép một giáo viên mầm non leo núi trèo vách đá, thứ hai thì trốn tiết, đến thứ ba xin nghỉ phép, nhờ cô ấy mà Chu Nhị Đình nói tan tầm sẽ lại đây thăm tôi.
Hai chân tôi mềm oặt, hơi thở yếu ớt nên không muốn xuống giường. Trừ việc đi vệ sinh, uống nước ra thì tôi không làm gì khác nữa, đến một hạt gạo cũng chưa bỏ vào bụng, hệt như muốn ghìm chết chính mình trên giường. Còn Chu Nhị Đình thì rõ ràng là cho rằng tôi bị ốm, mang theo một hộp bánh quy ngón tay, một hộp bánh bông lan chà bông, rồi còn có chai Wahaha nữa (1). Cô ấy để mấy thứ này trên tủ đầu giường, trong khi tôi mở cửa xong là về thẳng giường, Chu Nhị Đình ngạc nhiên: "Sao tướng chị đi kì quái thế?"
"Chân chị không đi nổi." Tôi nói đúng sự thật, nhưng vẫn chưa nghĩ thông làm sao giải thích được cái sự việc phức tạp vừa trải qua kia. Ngay cả bản thân tôi cũng chưa kịp ngẫm nghĩ cẩn thận gì nữa, người mỏi mệt lúc đêm khuya là thời điểm rất dễ dàng bị cảm xúc chi phối, mà sau khi cơn bốc đồng qua đi thì mớ cảm xúc và thông tin nhận được xoắn vặn lại với nhau như cái bao ni lông nhàu nhĩ, rồi bị tôi nhét đại vào cái khe hở nào đó, xấu hổ không dám bày ra cho Chu Nhị Đình thấy.
Không ngờ cô ấy vừa nghe tôi nói xong thì mặt Chu Nhị Đình đỏ bừng lên, có vẻ kích động, len lén nhìn khắp nơi xung quanh, rồi còn kéo bức màn xuống nữa.
Làm ầm ĩ một lúc xong, cô ấy hối hả nghiêng người ngồi vào mép giường, bóc hộp bánh quy lấy ra một thanh, hệt như đang đưa cho tôi điếu thuốc lá (2): "Chị ăn đi nè."
Tôi không nghi ngờ gì cả, cắn lấy cái bánh, dùng một tay khác hứng vụn thừa, tư thế ăn cũng khá lịch sự.
Chu Nhị Đình chợt vỗ đùi: "Ai, là ai thế?" Xảy ra lúc nào vậy?"
"Hả?" Tôi mải mê ăn bánh, không có đề phòng gì.
Chu Nhị Đình không dụ tôi khai ra được, bắt đầu thành thật hỏi lại từ đầu: "Ồ, không phải bạn trai à? Chà? Nè... hai chân chị nhũn ra, rồi tướng chị đi nữa... Hửm?" Cô ấy nháy mắt nhìn tôi, rồi còn cố tình nói giấu nói giếm, làm như muốn tôi chơi trò điền từ vào chỗ trống vậy, tôi càng thêm nghi hoặc.
"Chị đừng giả bộ nữa, em biết tỏng rồi nha! Chị nói mau xem, chuyện xảy ra lúc nào thế? Hôm qua tận hưởng một đêm đẹp đẽ với bạn trai phải không... Hèn chi ngủ quên mất chứ gì nữa! Em hiểu rồi! Một đêm xuân phong nhất độ..."
Sao mà đề tài bay đến chỗ này được vậy? Miếng bánh mắc kẹt nơi cổ họng, Chu Nhị Đình dùng ánh mắt ra hiệu với tôi, làm như ở đây còn có người thứ ba khiến cô ấy không thể huỵch toẹt ra hết, chỉ đành ấp a ấp úng ám chỉ này kia. Tôi đã hai mươi bảy tuổi, là người trưởng thành rồi, hiểu được ý của cô ấy, nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được tại sao lại thành thế này.
Tôi kể lại hành trình tối qua của mình, mặt Chu Nhị Đình đầy vẻ chế nhạo "chị đã nói dối rồi mà còn bắt đầu chế bậy chế bạ kìa."
Hết cách rồi, tôi chỉ có thể đánh vào chính lời nói của cô ấy: "Vậy... có thể nhìn ra cái gì từ tư thế đi đứng hả?"
"Đương nhiên là có chứ, chị không biết thôi, chứ bí kíp này á hả, hờ hờ, có thể nhìn ra người nào không phải xử nữ từ dáng đi của họ đó (3)." Tay Chu Nhị Đình kề sát bên miệng như đang thầm thì chuyện nào bí mật lắm cho tôi. Cửa nhà, cửa sổ nhà tôi đóng kín bưng, rèm thì hạ sát mí, chẳng có kẻ thứ ba nào ở đây cả, thế mà Chu Nhị Đình cứ thấy cái đề tài này cần phải kín đáo che miệng nói thỏ thẻ, bằng không thì bạo dạn quá mức.
(3) Tác giả: Lúc tôi học cấp ba, tình cờ nghe chuyện đùa bậy của người lớn lúc họ sơ ý quên mất tôi đang ở đó, tôi cảm thấy thật là không thể tưởng tượng nổi... Chỗ mọi người có quan niệm như thế không nhỉ?
Tôi sửng sốt cả người: "Cái gì? Có chuyện này sao?"
"Không phải chị lớn hơn em ba tuổi à? Sao mà chẳng biết gì thế này?" Chu Nhị Đình vỗ chân tôi, tôi hét lên thất thanh trong im lặng, và cũng học cô ấy che miệng lại, vội vàng tiếp lời: "Không phải chứ, cái này... Chị nhìn dáng đi của người ta có sinh con hay chưa thì còn không đoán nổi, sao lại có thể thấy được là...?"
"Dù sao thì em có thể nhìn ra được đó, cái này... mà có thế nào thì em cũng không thể nói rõ cái này cho chị biết được đâu."
"Chị... chị cũng... chị có bạn trai cũ, thế... thế..." Lòng tôi cảm thấy việc này chẳng đáng tin gì, thứ nhất là Chu Nhị Đình nghĩ hẳn là tôi qua đêm cùng một người đàn ông nào đó, nhưng trên thực tế thì chỉ là tôi lang thang quá lâu trên đất hoang mà thôi; tiếp theo, nếu là phỏng đoán về chuyện còn là "xử nữ" không, thì bảy năm trước tôi đã...
Tôi lại chìm vào suy nghĩ, nhớ tới chuyện tôi và Lộ Kim Thời bảy năm trước. Thật ra đầu óc tôi nặng tư tưởng truyền thống, một năm trước đó, lúc bị Lộ Kim Thời kéo đi thuê phòng thì tôi còn nghĩ quan hệ trước hôn nhân là hành vi bị nguyền rủa; sau đó chúng tôi đính hôn, đêm đó anh ấy uống say, đưa ra đề nghị, tôi cũng không cự tuyệt... Hôm sau ánh mắt mẹ anh ấy nhìn tôi có hơi mờ ám, từ ái hệt như là tôi đã trở thành người nhà họ —
Chẳng lẽ có thể nhìn ra được điều này sao?
Nhưng thứ này mà bảo tôi thử thì lúc linh lúc không, tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một lát: "Chẳng lẽ đây là sở trường đặc biệt của phụ nữ huyện Năng à? Là kiểu tuyệt chiêu... truyền nữ không truyền nam ấy?"
"Phụ nữ trong huyện ai cũng biết nhìn hết á." Chu Nhị Đình cứ thần thần bí bí, phớt lờ câu hỏi của tôi.
Tôi cũng không thèm rối rắm nữa, cho rằng chẳng qua là một dạng phong tục mà thôi, nhưng Chu Nhị Đình lại thủ thỉ thêm một câu: "Chị không tiết lộ cũng được, nhưng chắc chắn là anh giai này không bằng anh thứ nhất... Em thấy trên Douyin có người nói là người đàn ông đầu tiên của chị sẽ lưu lại gien trên người chị (4), miễn là người yêu cũ của chị rất đẹp là được rồi."
(4) Tác giả: đây là ý tưởng nhảm nhí tôi đọc được trên mạng.
Tôi không có nhiều kiến thức văn hóa gì, nhưng có thể hiểu ý chính của Chu Nhị Đình là, dẫu cho "bạn trai xuân phong nhất độ" của tôi là kiểu người gì, cô ấy có biết hay không thì cũng không sao cả. Dù sao thì lần đầu tiên của tôi đã hiến cho Lộ Kim Thời điển trai rồi, cho nên là tôi vớ được của hời, sau này con tôi sinh ra hoặc nhiều hoặc ít sẽ có đường nét của anh ấy.
Tôi cứ cảm thấy chuyện này vô lý thế nào ấy, nhưng tôi không có kiến thức khoa học gì để phản bác lại cả.
Cô ấy cũng không đến để trò chuyện việc này với tôi, rất nhanh chúng tôi đã chuyển sang chủ đề khác. Tôi xin nghỉ phép đã lâu, cô ấy chỉ kể tình hình mấy đứa nhỏ ở trường cho tôi, rồi lại kể về chuyện của cô ấy.
"Em nói cái này với chị, chị đừng cười em đó."
"Ừ."
"Em ngoại tình rồi." Chu Nhị Đình thản nhiên đan hai tay trên đầu gối, cảm xúc đong đầy trong ánh mắt.
Tôi phun ngụm Wahaha trong miệng ra, hấp tấp rút tờ khăn giấy lau lung tung.
Cô nàng Chu Nhị Đình này có kiểu mâu thuẫn thật đặc biệt, một bên thì tin tưởng lần đầu tiên của người con gái quan trọng như nhãn hàng hiệu, còn bên khác thì lại cực kỳ bướng bỉnh khăng khăng rằng một người phụ nữ hiện đại thì không nên bị gò bó bởi đàn ông. Nếu có ai đó khiến cô ấy khó chịu thì cô ấy sẽ đi kiếm người khác, cô ấy chỉ là phạm phải sai lầm mà mọi người phụ nữ trên đời đều mắc phải mà thôi.
Tôi nhớ đến người đàn ông giống dân môi giới bất động sản mà Cam Linh vô tình chụp được kia, trở nên thận trọng hơn khi hỏi chuyện: "Bạn trai em đối xử với em không tốt à?"
"Không có." Chu Nhị Đình liếc tôi một cái, tựa như đang băn khoăn có muốn thổ lộ với tôi hay không. Tôi tin là gương mặt trẻ con của tôi có ảnh hưởng đến khả năng cô ấy có thể thoải mái dốc bầu tâm sự; nhưng chắc là sự hiểu lầm rằng tôi vừa ở chung với bạn trai xong khiến cô ấy cảm thấy có thể chia sẻ với tôi, chỉ ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn giải thích: "Chị biết mà... Ôi chao hình như em chưa nói với chị, tại sao em chưa nói với chị chứ... Dù sao thì người yêu hiện tại của em là kiểu cún con, chị thấy đó, mới mười chín, nhưng mà khỏe mạnh, năng động, cũng khá được... Nhưng mà cậu ấy đeo bám em quá đi, chị biết không... kiểu mỗi ngày đều gọi điện thoại cho em, rồi có một hôm tự dưng em thấy hơi phiền, nói là nên cho nhau chút không gian riêng, thế là cậu ấy đâm ra bực bội, làm em phải đi dỗ."
Tôi gật đầu lia lịa, đây cũng là lần đầu tôi nghe Chu Nhị Đình kể cụ thể hơn về mối quan hệ tình cảm của cô ấy.
"Lần nào cũng là em phải xuống nước trước... Sau đó em thấy bực mình, nghĩ là sao mình không phải là người được dỗ dành chứ... Thế là em lên mạng quen một anh chàng, người thành phố, hơn em khoảng chục tuổi, trông khá ổn định... Nên em thử một chút."
Tôi không hỏi cái "thử một chút" đó là thử như thế nào.
Khách sạn huyện Năng nháy mắt với tôi một cái, còn có thể thử cái gì nữa chứ.
Khuôn mặt Chu Nhị Đình bình tĩnh hệt như lúc săm soi hàng hóa, như thể đang đánh giá món đồ trên tay: "Anh ta lớn tuổi hơn, tính cách tốt hơn, am hiểu phụ nữ, và cũng nhẹ nhàng hơn... Có điều là hơn tuổi quá thì lắm lúc cũng rất phiền phức... thích dạy đời người khác. Hồi Hương nè, chị thử đặt mình vào hoàn cảnh của em xem, nếu chị là em, thì... đang trong lúc hăng hái hiếm có thì bỗng anh ta nói với chị là 'em còn trẻ, thật ra xã hội này không giống như em nghĩ đâu'... Chị nói xem có phải bao nhiêu hứng thú bay biến sạch không?"
Tôi cũng mường tượng không nổi, tôi cùng với Lộ Kim Thời chỉ có một lần kia, ấn tượng sâu nhất chính là mùi rượu rất nồng, mà Lộ Kim Thời cũng thật nặng, và lòng của tôi cũng trĩu nặng vô vàn. Tôi chỉ nghĩ rằng đó là nỗi khổ không thể tránh khỏi trong cuộc đời, làm sao có thể bàn đến chuyện có "thích thú hay không thích thú" chứ (5).
Nhưng mà ánh mắt Chu Nhị Đình quá long lanh, tôi lớn hơn cô ấy ba tuổi, cũng ngượng phải thừa nhận rằng tôi không trải nghiệm được cái gì gọi là vui vẻ, thích thú cả, mà tôi càng chưa từng hẹn hò đàn ông lớn tuổi hơn mình nhiều lần, nên chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Chu Nhị Đình rất buồn rầu, giống như đang so sánh hai món hàng trong giỏ, cứ liên tục nhấp vào trang thông tin chi tiết để so sánh các thông số khác nhau, và đo lường hiệu quả chi phí giữa hai người đàn ông; trong khi thời hạn thanh toán đã sắp hết mà cô ấy còn chưa chuẩn bị tinh thần trả tiền.
"Cho nên mới nói... đó là lý do em ngoại tình, ai cũng có yêu thích của riêng mình... Lấy điểm mạnh của người này bù đắp cho thiếu sót của người kia, chị nói xem, em thế này là không hay lắm đúng không? Là kẻ không giữ gìn chuẩn mực đạo đức phụ nữ à?" Có thể nói rằng Chu Nhị Đình rất thành thật với tôi, bây giờ tôi mới vỡ lẽ được hóa ra trước đây cô ấy không kể với tôi về người yêu mình, là bởi vì tôi không có kinh nghiệm gì; mà lúc này đây tôi lại biến thành người phụ nữ có cuộc sống đủ đầy trước mặt cô ấy, thế là cô ấy bắt đầu kể chuyện cho tôi nghe.
Nếu hỏi tôi lúc nhỏ về chuyện này, thì Chu Nhị Đình nhất định là người phạm tội tày đình, phải bị kéo vào hố lửa và thiêu chết.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, với cả việc Chu Nhị Đình là bạn của tôi có ý nghĩa rất quan trọng, quan trọng hơn rất nhiều so với mớ nguyên tắc lộn xộn mà tôi đã quên béng từ lâu. Tôi do dự trong chốc lát, cảm thấy mình không có kinh nghiệm trả lời, hay suy nghĩ thay cô ấy, cũng không phân biệt rõ được tốt xấu thế nào, đành phải trả lời để tôi suy nghĩ thêm đã.
Tính tình Chu Nhị Đình rộng rãi, không bắt tôi phải bày tỏ ý nghĩ của mình ngay lập tức, chúng tôi hàn huyên thêm một lúc, rồi cô ấy chào tạm biệt và rời đi.
Không bao lâu sau, Cam Linh tới cửa, mang theo một tá lon Fanta, tự tay nhét vào tủ lạnh.
"Sắp hết hạn rồi, cô nhớ uống đó."
Khi Cam Linh tiến vào, tôi còn đang suy nghĩ chuyện của Chu Nhị Đình.
Vừa hay tôi không có kinh nghiệm, nên ném bồ thắc mắc cho Cam Linh.
"Cô nhìn người chuẩn, cô thấy... Cô thấy tôi nên cho cô ấy lời khuyên thế nào đây? Cô ấy... lần đầu cô ấy nói tường tận mọi việc với tôi, tôi muốn... làm hết khả năng, ừm..." Tôi không biết tiếp tục như thế nào, huơ chân múa tay một hồi, Cam Linh nhướng mày: "Tại sao cô phải đưa ra lời khuyên cho cô ta chứ?"
"Hả?"
"Không phải chỉ là tâm sự với cô một chút thôi à? Sao có thể để người khác làm quyết định thay bản thân được, chỉ là nói ra để giải tỏa bớt nỗi lòng thôi, cô ta sẽ tự có ý kiến riêng của mình."
"Vậy tôi, tôi đã biết bí mật lớn như vậy, tại sao tôi không nên nói gì hết vậy?"
Cam Linh cảm thấy tôi rất khó hiểu: "Với lại, còn vụ kia... lần đầu tiên gì đó... vậy mà cô cũng tin hả? Cô còn là cô giáo đó..."
Lại là giọng điệu chế giễu, cô ấy cảm thấy tôi thật vô lý.
—
Chú thích:
(1) Wahaha (娃哈哈): là loại thức uống sữa chua cung cấp thêm canxi nổi tiếng bên Trung, loại phổ biến có dung tích 220ml, còn có thêm loại 500ml.
Ngoài lề: một người anh em cũng làm từ sữa là sữa lên men, tiêu biểu là hãng Yalkult chỉ có chai với dung tích 65 ml và 100 ml. Nguyên nhân do trong những chai tí hon như vậy có chứa khoảng 6,5 tỷ vi khuẩn sống, đủ lượng cần cung cấp cho một cơ thể khỏe mạnh. Họ làm chai nhỏ như vậy để người dùng có thể uống hết trong một lần, tránh việc đóng mở nắp nhiều lần làm sinh sôi vi khuẩn.
(2) đưa điếu thuốc lá (来根华子 - lai căn Hoa Tử): ban đầu mình tưởng là đưa cành hoa, nhưng Baidu nói đây từ tiếng lóng trên net, từ "Hoa Tử" (Huazi) xuất phát từ loạt video trên douyin, đề cập đến loại thuốc lá hiệu Chunghwa (中华).
(5): Ở đây tác giả dùng từ đồng âm khác nghĩa: cùng một từ "trọng" nhưng có ba nghĩa khác nhau: mùi rượu nồng, trọng lượng của Lộ Kim Thời nặng, và lòng Tiểu Hồi đầy sự buồn phiền, âu sầu.
Trong câu tiếp theo lại có thêm cụm từ 谈不上 hay được dùng với nghĩa là: còn lâu mới có, nói chi đến chuyện, huống chi là, càng khỏi phải bàn, đơn giản là không thể, không thể nói là, chưa đến mức, không đáng nhắc đến...
Lấy ví dụ trong câu: "Chúng tôi không ưa nhau, chứ đừng nói đến chuyện có thể làm bạn bè." Ý của người nói là: "Ngay từ điểm đầu tiên là chúng tôi đã không vừa lòng nhau rồi, không cần phải nói thêm chi nữa."
Nhìn lại câu nói Tiểu Hồi như thế này:"Tôi chỉ nghĩ rằng đó là nỗi khổ không thể tránh khỏi trong cuộc đời, làm sao có thể bàn đến chuyện có 'thích thú hay không thích thú' chứ." Qua lời kể thì Tiểu Hồi cảm thấy khá khó chịu, cho rằng việc này chỉ là một "nỗi khổ" mà người con gái phải trải qua trong đời, chứ Tiểu Hồi chẳng thấy sự vui thích gì như mong đợi / hoặc như lời người khác nói cả.
Chỗ này câu văn mình chưa tốt lắm, nên để chú thích ra cho mọi người rõ hơn, ai có góp ý câu từ nào hay hơn thì giúp mình với nha:">
Tấn Giang:
ID Hoa Quế phía Tây — 05/04/2023:
Tôi từng thấy phiên bản nam của cách nói đầu tiên... La Tấn nói bạn có thể đoán một người đàn ông còn là xử nam hay không từ góc độ bả vai khi anh ta bước đi.
ID Tôi cũng ở Pompeii nè — 09/01/2023:
Mặc kệ, cứ coi như tối qua cô Tiểu Khương qua đêm với chị Linh đi hén.
ID Lửa lạnh — 22/12/2022:
Tôi từng nghe mấy thứ kỳ quặc hơn nè, ví dụ như bói số lượng con cái thông qua cái xoáy trên đỉnh đầu, hoặc là nhìn ngón tay, vân tay để đoán giới tính của đứa con trong tương lai... Tóm lại đều là rác rưởi, không phải thứ tốt lành gì đâu.
ID Đậu phộng là loại cây gì thế 11/12/2022:
Tôi cũng chưa từng nghe mấy thứ này, có thể là mấy truyện đùa bẩn bựa nào đó.
ID Minh Huyễn — 26/10/2022:
Bản chất của những câu nói này nằm ở hai chữ "nhảm nhí" nè.
>> ID Tiếng gió ào ào trả lời — 29/11/2022:
Hơn nữa chúng chỉ nhằm vào phê phán phái nữ mà không chê trách bên nam gì hết.
ID 43765641 — 14/10/2022:
Chị Linh ới, chị lơi lỏng tí rồi phải khum vại, chứ sao mà tò tò vác cả lốc Fanta từ siêu thị qua đó? Nóng ruột tích trữ đồ ăn cho Thỏ Con vậy sao? (ngọt chớt tui lun rồi nè hời ơi abcewaesdf)
ID Tiêu Tiêu — 03/08/2022:
Há há há há cười đau cả ruột, trong lúc vui vẻ ban đêm sao lại có ông thần nào lép bép với người ta là "Em còn trẻ không hiểu nhiều sự đời" vậy chèn!!!
ID X — 29/07/2022:
Hahahahaha đúng là mấy câu tào lao mà.
ID Cơm ngon quá xá là ngon — 25/07/2022:
Toàn thứ gì không đâu.
ID Đảo Bạch không phải là Bạch Đảo — 02/07/2022:
Câu nói để xác định mấy tụi sinh vật không não trên net đây mà.
ID Ước mơ được nuôi thỏ — 17/06/2022:
Xem ra bây giờ Cam Linh đã quen việc mang quà khi đến thăm rồi, được nha, được nha.
ID Tiểu Vi — 16/06/2022:
Tôi cũng từng nghe mấy thứ đó có thể nhìn ra được, nhưng không biết họ làm như thế nào.
>> Tác giả trả lời — 16/06/2022:
Tất nhiên là do chúng chỉ là điều vớ vẩn nực cười, không phải cách hay ho gì đâu bác ạ.
ID Bất kể quá khứ, không hỏi tương lai — 16/06/2022:
Sau này chắc Thỏ Con phải "chịu khổ" lắm đây, hì hì ~
ID Muốn ăn sáng muốn nuôi chó — 16/06/2022:
Với thể lực của chế Linh thì đúng là sau này Tiểu Khương phải để ý một chút thật.
>> Tác giả trả lời — 16/06/2022:
Đúng là nên suy tính sâu xa nhỉ.
ID Phùng tuyết liên mai — 16/06/2022:
Lâu lâu trông cô Tiểu Khương cũng ngố ngố hen.
ID Dương tiên nữ nữ nữ nữ — 16/06/2022:
Cam Linh dễ thương quáaaaa.
Id Cá trong chậu — 16/06/2022:
1. Tôi từng đọc được kiểu nói này trên mạng rồi.
2. Lốc Fanta kia là hàng từ siêu thị chỗ Cam Linh làm đúng không ta?
3. Cô Tiểu Khương trông thì dễ bị dẫn dụ, nhưng mà cổ rất kiên định trong vấn đề tiết lộ danh tính kẻ giết người đó...
>> Tác giả trả lời — 16/06/2022:
Chị Cam Linh của bác là chị cả của siêu thị Gia Hưng đó nha, cổ lấy mấy lon Fanta thì sao nè!
ID ddd ding ding dang — 16/06/2022:
Haha, Cam Linh có thể làm được đó!
Ed: Haha bà Linh chỉ thuận miệng nhận xét bạn Hồi và Lộ Kim Thời một lần duy nhất, sau đó bạn Hồi đụng chuyện gì cần ý kiến là lôi bà Linh ra hỏi:"> Vậy chứng tỏ bạn công nhận hồi đó bà Linh nhận xét đúng phải hông ta:">