Nỗi sợNgười ta kể nhau ngheTrước khi hoà vào biểnDòng sông run rẩy sợ.Nàng ngoái nhìn chặng đường đã quaTừ đỉnh núi đến con đường gió lộngBăng qua bao làng mạc, cánh rừng.Trước mặt nàng giờ là biển rộngDấn thân vàoMãi mãi chẳng còn taDấn thân vàoChắc chắn sẽ tan ra.Nhưng chẳng có cách nàoDòng sông không còn đường quay lại.Chẳng ai có thể quay lại.Vì quay lại là vô phươngTrong tồn tại.Dòng sông phải đánh liều thôiThẳng trôi vào biển lớnBởi khi nàng dấn bướcLà phút giây nỗi sợ tiêu tanLà khi nàng nhận raMình chẳng hề tan biến trong đại dươngMà chính nàng đã trở thành biển cả.- --(Bản gốc của nhà thơ Li Băng - Kahlil Gibran)FearIt is said that before entering the seaa river trembles with fear.She looks back at the path she has traveled,from the peaks of the mountains,the long winding road crossing forests and villages.And in front of her,she sees an ocean so vast,that to enterthere seems nothing more than to disappear forever.But there is no other way.The river can not go back.Nobody can go back.To go back is impossible in existence.The river needs to take the risk. of entering the oceanbecause only then will fear disappear,because that's where the river will knowit's not about disappearing into the ocean,but of becoming the ocean.