Lúc con người khám phá sự thật cũng giống như mở một hộp quà vậy, bên trong lớp giấy gói lại còn có một cái hộp khác nữa.
Sự thật tựa như cái hộp quà chờ con người khám phá vậy, bên trong lớp giấy gói lại còn có thêm một hộp quà khác nữa. Sự thật mà Trịnh Ninh Ninh trông thấy khác với những điều Cam Linh chứng kiến.
Ăn mì xong, tôi và Cam Linh rảo bước dọc theo con phố Nam Bắc kia, người dân toàn gọi nó với cái tên mộc mạc là "phố Đông Nam", bây giờ lại được đặt tên khác với hai chữ cái xa lạ, mọi người đều tự động quên đi, vẫn gọi nó bằng tên cũ.
Phía Nam phố Đông Nam có cái công viên mới mở, đông đảo quần chúng đều tới tản bộ trong buổi đêm hè. Nhưng hiện tại đã muộn quá rồi, chúng tôi gặp đoàn người lượt lượt trở về, đến lúc tới công viên thì người phụ trách nói mình đã sắp tan tầm, mọi thứ bên ngoài cổng cũng đã bị khóa lại. Tôi bảo rằng chúng tôi chỉ đi loanh quanh thôi, ông ấy đáp được rồi, vậy các cô chỉ có thể dạo ở khu vực gần cổng thôi đấy.
Khi bước vào cổng là bắt gặp ngay một quảng trường lớn, không có gì đặc biệt so với các công viên khác, xung quanh có hàng lan can chạy dài phân chia các khu vực với nhau. Ở một góc nhỏ của quảng trường là máy bán hàng tự động, bên cạnh là một loạt ghế dài, và phía sau để vài chiếc xe điện đụng nhỏ cho con nít chơi, đang được khóa lại với nhau bằng xích liên hoàn.
Đèn đường rọi ánh sáng vào chiếc ghế dài, đàn muỗi vo ve vây quanh. Chúng tôi cùng ngồi xuống, tôi chợt có cảm giác đây cứ như là buổi hẹn hò nghèo túng vậy.
Cam Linh thì đang ngồi ung dung, chợt tôi thấy mình hệt như đứa nhỏ đang đứng đọc thơ cho phụ huynh nghe. Thế là tôi lập tức tựa vào tay ghế ngồi xuống, xoay sang nhìn chằm chằm Cam Linh, cô ta khép chân lại: "Tôi không muốn nói."
"... Vậy thì... để tôi nói cho cô nghe suy nghĩ của tôi."
Kết quả vẫn là tôi phải mở miệng, tôi cứ như tay mơ mới khởi nghiệp đang ấp úng thuyết trình gọi vốn cho nhà đầu tư, trên màn hình có mấy cái gạch đầu dòng thể hiện ý định đơn giản của bản thân. Cam Linh thì cân nhắc kỹ càng với sức lực và thời gian của cô ta có nên hùn vốn hay không, trong khi tôi nói đến mỏi giọng khàn cổ, nghĩ ý này nói quàng câu kia, chóp mũi đổ cả mồ hôi hột:
"... Cuối cùng, chỉ cần cô hứa là không đi quấy rối người khác, không làm phiền những người vô tội, thì tôi đồng ý thỏa thuận với cô là, thứ bảy và chủ nhật cô có thể tới nhà tôi để tôi nhận diện hình ảnh. Cô mà chụp được tên sát nhân thì là cô thành công, nếu cô chụp không được, thì cũng... phải chấp nhận. Mặc kệ thế nào đi nữa, tôi, tôi không thể nói trực tiếp cho cô dáng vẻ hung thủ, trong... trong khi tôi biết rõ là cô, cô muốn giết... ừm."
Màn lắp bắp của tôi kết thúc, rõ ràng là Cam Linh có thể hiểu điều tôi muốn diễn đạt. Cô ta thay đổi cách ngồi, đặt đùi phải ở phía trước, chân trái ở phía sau, thế ngồi vắt chân rất ra dáng đi đàm phán, ngón tay đặt trên lưng ghế, thỉnh thoảng gõ một nhịp như đang suy xét đề nghị của tôi.
Tôi ước gì mình có thể nói trắng ra luôn rằng đây đã là cách tốt nhất mà tôi nghĩ ra được rồi, cái tên đầu tư ki bo kia, cô liệu mà ra đường gom ảnh tới hết ngày hết tháng luôn đi, cho dù mười năm sau cô nổi khùng giết phứt tôi đi cũng được, đừng có kéo thêm người về bảy năm trước nữa!
Nhưng mà tôi biết khả năng Cam Linh chấp nhận đề xuất này là cực kỳ mong manh. Nếu trước mặt Cam Linh là bốn cái thùng rút thăm trúng thưởng, mà có thể bốn cái thùng này chỉ có giải trúng gió, trong khi tôi thì cứ nhất quyết khuyên cô ta nên rút cái thùng của tôi - thứ mà cô ta luôn có thể với lấy... chỉ có kẻ ngốc mới chịu nhận lời. Nếu thật sự có quyết tâm báo thù thì kiểu gì mà cô ta chẳng quăng tôi qua một bên rồi tự mình điều tra từng dấu vết còn hơn.
"Được." Cam Linh chỉ chỉ cái điện thoại trên kệ tivi, tôi qua lấy nó về. Cô ta mở khóa màn hình, tôi thành thật nhận lấy, mở bộ sưu tập ảnh ra trước mặt cô ta rồi bắt đầu xem. Đến tấm ảnh thứ mấy mà tôi chẳng thể nhớ nổi, Cam Linh bỗng cắt ngang: "Hiệu trưởng cô nói, cô... đã kể với cô ta những gì đã xảy ra lúc đó, vậy cô cũng kể lại cho tôi nghe đi."
Với hiệu trưởng thì cùng lắm Trịnh Ninh Ninh chỉ như ba con chữ trên mặt báo, hoặc là tên bút danh hoa cỏ mùa xuân gì đấy, chẳng khác gì đọc tiểu thuyết cả. Tuy Trịnh Ninh Ninh mang họ "Trịnh", nhưng cô bé thật sự là máu mủ của Cam Linh, kế thừa gien cô ta, và là yếu tố quan trọng nhất trong quyết định giết người của Cam Linh. Môi tôi như bị dán kín lại, đầu óc rối như tơ vò, mở miệng rất nhiều lần vẫn không lên tiếng được.
Cam Linh thúc giục: "Kể đi, cô có thể che giấu chi tiết về hung thủ, tôi muốn nghe tình hình lúc đó thế nào."
"Rất xin lỗi, tôi không thể." Tôi chỉ có thể xin lỗi, miệng há ra ngậm lại như con cá sắp chuyển nhà từ bể sang nồi nước nóng tới nơi. Cuối cùng tôi mím đôi môi lại, sợ Cam Linh xé rách nó đi, để rồi nghe được tiếng vang thầm thì nơi cổ họng.
Tôi khó mà diễn tả được vẻ mặt của Cam Linh, tôi cúi đầu thấp đến ngang ngực không dám nhìn nữa. Làm sao mà tôi có thể kể cho một người mẹ nghe thấy cảnh con mình chết bi thảm như thế nào chứ? Như thế không phải sẽ càng chọc giận cô ta sao?
Đang cúi đầu, bỗng ánh đèn đột ngột nhoáng lên, bóng Cam Linh giơ tay lên cao, tôi hơi kinh hoảng, lập tức nhắm con mắt, hai tay ôm lấy đầu. Bàn tay kia không có giáng cái gì tới đây, chỉ là thô bạo xoa đầu tôi, lực mạnh tới mức muốn coi tôi như cái nắp chai mà bật tung ra khỏi thân thể.
"Tiếp tục xem ảnh đi." Cam Linh khoanh cánh tay, nghiêng người dựa vào ghế nhìn tôi chòng chọc. Tôi đưa điện thoại qua cho cô ta mở khóa, tiếp tục cúi đầu nhìn hình, có một tầm mắt rất khó tả cứ ngừng lại trên đầu tôi.
Thỏa thuận đã thành công.
Vào thứ sáu kế tiếp, Cam Linh nhắn tin cho tôi: Ngày mai tôi qua cô.
Khương Hồi Hương: Hả?
Cam Linh: Xem ảnh.
Cam Linh nhận ra hành vi rụt cổ cúi đầu như chim cút làm cô ta không nhìn rõ phản ứng của tôi, nên đã nghiên cứu cách chiếu ảnh trên tivi. Sau khi vào cửa, cô ta tự nhiên mở cái tivi hệt như đang ở trong nhà mình, nhoay nhoáy bấm cái điều khiển tivi mà khống chế tốc độ lật ảnh để tránh tôi ăn gian làm biếng.
Ngồi cạnh nhau trên ghế như thế này đều có lợi cho cột sống cổ chúng tôi. Tivi chiếu cho tôi thấy rất nhiều đàn ông huyện Năng, từ đầu đường tới cuối hẻm, từ trong nhà ra ngoài phố đều đủ cả. Có đôi khi tôi còn rất ngạc nhiên: "Cô chụp hình gần đồn cảnh sát thế này mà cũng không sợ bị bắt vì tội gián điệp à?"
"Đúng là có bị bắt." Cam Linh thản nhiên đáp lại.
"Hả?"
"Nhưng họ đều cảm thấy tâm thần tôi không được bình thường, cứ hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, rồi thì cũng không còn kinh ngạc nữa."
"Lỡ như cô thật sự là gián điệp thì sao?"
"Có bắt tôi vào tù thì sau khi được thả tôi cũng muốn làm chuyện này." Cam Linh thì lại rất bình thản, đẩy vai tôi ý bảo nên tiếp tục tập trung, cô ta bật sang bức ảnh kế tiếp để tôi xác nhận.
Lạ kì thay, lòng tôi cảm thấy hơi tội lỗi, nếu tôi không khăng khăng ghìm chặt Cam Linh vào cái phương pháp mò kim đáy biển ngu xuẩn đó, thì không chừng cô ta cố hơn một chút là có thể làm hiệu trưởng nói ra số liên hệ đôi vợ chồng kia chăng? Tôi đoán bậy đoán bạ nên hơi mất tập trung, Cam Linh kịp thời phát hiện ra, đẩy lưng tôi một cái, dường như tròng thêm sợi dây vào cổ, bắt tôi quay lại nghiên cứu vẻ ngoài của đàn ông huyện Năng.
Nếu tập hợp hết dữ liệu về khuôn mặt của đàn ông nơi đây lại rồi chọn ra những nét phổ biến nhất, thì sẽ được diện mạo của hung thủ. Ngoại hình hắn khá bình thường, người xa lạ nhìn thoáng qua sẽ quên ngay; nhưng bởi vì bộ dáng quá bình thường đó nên hắn ta cũng có thể được xem là điển trai. Còn nếu so sánh với những khuôn mặt phổ biến ở các địa phương khác, thì có thể thấy được hung thủ là kiểu đàn ông điển hình ở huyện Năng, với khuôn mặt chữ điền, mày tẹt, mắt một mí và cái miệng rộng.
Dường như tôi đang đọc một quyển sách tên là "Toàn tập ngoại hình đàn ông huyện Năng", biết được rất nhiều gương mặt khác nhau. Mà Cam Linh thì còn nghiêm túc đến độ không tha cả ông chú già què chân giữ xe ở siêu thị Gia Hưng, trong hình là ông chú mang cái khẩu trang đã sờn cũ, xộc xệch lộ ra nguyên cái mũi đỏ gay vì rượu; râu, lông mũi, và lông mày mọc lùm xùm trên mặt.
Tôi hỏi, không phải cô biết ông ta à, tại sao còn chụp thêm làm gì, Cam Linh trả lời, ngộ nhỡ thì sao.
Chắc hẳn là tôi xem ảnh với thái độ tích cực và nghiêm túc, nên thỉnh thoảng Cam Linh cũng kể cho tôi vài chi tiết về bản thân dựa trên nội dung bức hình.
Ví dụ như đến tấm hình trường tiểu học Hồng Chí, Cam Linh ngừng lại trong một chốc ngắn ngủi, chỉ vào quầy bán quà vặt ven đường: "Lần đầu tôi mang giấy tờ tới đây báo danh, ông chủ chỗ này thấy Ninh Ninh thì nói rằng bây giờ con nít sáu tuổi đã đi học tiểu học rồi, bảy tuổi có hơi trễ chút."
"Đúng là bây giờ trẻ con đi học càng ngày càng sớm, tất cả đều dựa trên tuổi của bọn nhỏ... Lúc trước trường chúng tôi có nhận giữ bé nhỏ hai tuổi, nhưng vẫn không thể chăm sóc chúng được..." Tôi bị cuốn theo lời Cam Linh.
Cam Linh tiếp tục bấm chuyển hình, phải mất một hồi lâu mới đáp lời tôi: "Tôi trả lời rằng, tôi cũng không còn cách nào khác, con bé đâu thể quay trở lại lúc sáu tuổi được đâu."
Lúc này tôi mới ý thức được là lời mình vừa nói hơi vô duyên, vội vớt vát: "Thì ra là cô dẫn Ninh Ninh đi đăng ký vào trường Hồng Chí..."
"Còn ai vào đây nữa chứ? Cô nghĩ bà già không biết chữ kia có thể lo liệu nổi thủ tục sao?" Giọng Cam Linh lạnh tanh.
"Ba mẹ cô..." Tôi vừa mở miệng hỏi, Cam Linh đã thay đổi tư thế ngồi, đưa một phần ba cái lưng về phía tôi, ra vẻ kháng cự đề tài này, thế nên tôi không tiếp tục tò mò nữa.
Có đôi khi chúng tôi cũng nói đến những chuyện khác ngoài Trịnh Ninh Ninh.
Ngày đó Cam Linh lại lật được tấm ảnh có Lộ Kim Thời, anh ấy chỉ là phông nền, còn vai chính là một người khác. Ấy thế nhưng tôi vẫn còn bần thần một lát, họ đang đứng trong công viên, Lộ Kim Thời cầm điện thoại đi sau lưng hai bậc phụ huynh, ba Lộ Kim Thời đang đẩy xe nôi, và mẹ Lộ Kim Thời thì đang chỉ vào anh ấy, không biết đang nói cái gì.
"Vẫn còn vấn vương tình cũ à?" Cam Linh hỏi.
"Không phải thế... Cô sang tấm mới mau đi."
"Vậy là vẫn còn."
"Không có... Ôi chao." Tôi thấy cô ta bắt đầu hơi phiền phức, lắm lúc cái giọng phán như đúng rồi này của Cam Linh rất đáng ghét, hệt như không có chuyện gì qua nổi mắt cô ta vậy - vừa xảo quyệt vừa kiên quyết. Nhưng chính vì cô ta không miệt mài dò hỏi, không đếm xỉa hành động của người khác, cùng lắm chỉ là hỏi thăm qua loa rồi tự kết luận; vậy nên tôi mà càng phản bác thì càng làm cho lời phán bừa của cô ta thêm phần chính xác.
"Quê gốc của tôi là ở huyện Bồng... Ba mẹ tôi qua đời, lòng tôi không yên, hoang mang rất nhiều. Sau đó tôi lang thang thơ thẩn trong thành phố, rồi bắt sai tuyến xe buýt chiều về nên lạc qua huyện Năng. Ban đêm tôi đi lung tung trên đường, có một tên ma men... vẫn luôn đeo theo tôi, là Lộ Kim Thời đi ngang qua cho tên kia một cú đấm ngã lăn ra." Tôi kể nguyên nhân tại sao tôi lại chú ý Lộ Kim Thời nhiều như vậy, thế mà Cam Linh vẫn cứ nhàn nhạt lướt qua những ảnh: "Ra là báo ân, lấy thân báo đáp à."
"Không phải thế... Hừ!" Tôi tức giận đến mức muốn tắt tivi đi, nhưng lông mày Cam Linh nhướng lên, tôi biết ngay cô ta đang định nói gì.
Đơn giản là mấy thứ đại loại như "Lại cáu kỉnh rồi", hoặc là "Lại nữa hả", tôi nhịn xuống, hơi căng thẳng xoa xoa đầu gối.
"Thật ra tôi... tôi nghĩ là, cho dù chuyện bảy năm trước không có xảy ra... thì tôi cũng không thể lấy anh ấy được."
Khuôn mặt trên màn hình đã thay đổi, không phải là tên sát nhân, Cam Linh tiếp tục đổi ảnh chụp, không hề để tâm chút nào đến thế giới tình cảm của tôi.
Tôi cũng im lặng, chuyên tâm nhìn hình chụp.
Bẵng đi một lát, Cam Linh hỏi: "Tại sao vậy?"
"Cái gì?" Tôi đã không còn nhớ điều mình vừa nói, đón lấy vẻ mặt hờ hững của Cam Linh mà suy tư một hồi lâu, "Nè... cô không nói chuyện một lúc rồi đó."
"Tiếp tục đi." Cam Linh lại lướt sang tấm khác, mím môi nhìn một gương mặt nam từ khoảng ba mươi đến năm mươi tuổi trên màn hình, vẫn không phải là hung thủ.
"Tôi quên tôi muốn nói gì rồi." Tôi nhỏ thuốc vào mắt, nhắm lại nghỉ ngơi.
Cam Linh nói: "Tôi cũng cảm thấy hai người không giống một đôi, cô không biết nói lời từ chối, còn cậu ta thì quá tự ý quyết đoán. Thoạt trông thì khá ổn, có điều là cô rất dễ nổi nóng ở một số việc, cứ khăng khăng làm theo ý mình, cuối cùng khó mà hòa hợp được.
"... Cái gì vậy chứ!" Tôi mở bừng mắt, thuốc nước nhỏ giọt trên mặt, cứ như là tôi bị kích thích đến chảy nước mắt.
Cam Linh nhìn tôi vô cảm, đẩy nhẹ vào người tôi, tôi tiếp tục nhìn tivi chăm chú mà lòng cứ nghiền ngẫm lời đánh giá của Cam Linh về mình.
---------
https://youtu.be/BshxCIjNEjY
So I'll be there when you arriveThe sight of you will prove to me I'm still aliveAnd when you take me in your arms and hold me tightI know it's gonna mean so much tonight