Con Trai Con Gái - Dạ Đích Đệ Thất Mộng

Chương 13



Chỉ là đôi mày nhíu chặt của bác khiến lời an ủi đó trở nên thật mỏng manh.

Tôi trằn trọc suốt đêm, sáng hôm sau ba mẹ và bà nội tôi đột nhiên đến.

Bác gái và bà nội vốn không ưa nhau nên những năm gần đây, bà nội chưa từng đến thành phố.

Đều là vào dịp Tết, bác cả xách đồ về quê thăm bà.

Bà chống gậy, đôi mắt đục ngầu nhìn tôi đăm đăm, nói: "Tiểu Thiện, Miêu Miêu, chuyện hai đứa nghỉ việc, mẹ đều nghe nói rồi."

"Hôm nay mẹ đến đây là để giảm bớt gánh nặng cho hai đứa."

Bác gái cười khẩy: "Mẹ còn có tiền riêng để trợ cấp cho bọn con sao?"

Bà nội cau mày: "Mẹ lấy đâu ra tiền riêng?"

"Nhưng mẹ đã tìm ra cách kiếm tiền rồi." Bà nói từng chữ một nói: "Vương Ma Tử ở thôn Minh Thắng đồng ý ba ra ba vạn khối để cưới một đứa con dâu nuôi từ bé."

"Mẹ đã lấy bát tự của Nhị Muội cho ông ta xem, vừa vặn hợp với con trai ông ta."

Bác gái kinh ngạc: "Con trai ông ta là thằng ngốc, mười lăm tuổi rồi mà vẫn tè dầm. Điều này sao được?"

Bà nội thở dài: "Nếu nó bình thường thì ông ta có chịu ra ba vạn khối không?"

"Gả Nhị Muội đi, một là các con có thể tiết kiệm tiền ăn học của nó, hai là khi nhận được ba vạn đó thì các con lấy một vạn, Tiểu Lương lấy hai vạn."

"Có hai vạn này, Diệu Tổ có thể lên tỉnh kiểm tra mà một vạn của các con nếu tiết kiệm một chút thì cũng đủ tiền cho Gia Văn học ba năm rồi."

"Đây là một công đôi việc."

"Mẹ biết làm như vậy là uất ức Nhị Muội nhưng nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, gả cho ai chẳng phải gả?"

Bà nội vừa nói, mẹ tôi vừa đỏ hoe mắt nắm tay tôi: "Nhị Muội, mẹ đã hỏi thăm rồi. Đứa trẻ đó tuy ngốc nhưng vợ chồng Vương Ma Tử rất tốt bụng."

"Con đến nhà họ cũng không phải chịu nhiều tội."

"Như vậy con ở gần nhà, nếu chịu uất ức gì thì mẹ và ba con cũng có thể chống lưng cho con."

"Em trai con luôn ốm, bệnh viện huyện lại không tìm ra nguyên nhân mà mẹ chỉ có một đứa con trai nên mẹ cũng không còn cách nào khác."

Đúng vậy.

Con trai chỉ có một.

Nhưng con gái thì có hai.

Vì vậy có thể dễ dàng hy sinh tôi.

Bà nội nhìn tôi chằm chằm: "Mấy năm nay bác cả bác gái đã hết lòng với cháu, vì cháu mà tiêu không ít tiền. Bây giờ họ đang khó khăn, đã đến lúc cháu báo đáp họ rồi."

"Hôm qua bà đã nhận ba nghìn khối tiền đặt cọc, con thu dọn đồ đạc đi với bà. Ba cháu sẽ đưa cháu đến nhà Vương Ma Tử."

Bây giờ nghe lại thấy thật nực cười.

Một cô gái mười mấy tuổi lại như một món hàng được trả trước, đến khi nhận được người thì trả nốt phần còn lại.

Nhưng ở vùng quê thời đó, điều này cũng không phải hiếm.

Họ luôn có rất nhiều lý do để đuổi những đứa trẻ trong nhà đi.

Quá nghèo không nuôi nổi, muốn sinh con trai, phải đổi tiền để chữa bệnh cho người thân, v.v.

Nhưng kỳ lạ là, dù có phải chịu nhiều gian khổ thì họ cũng không đuổi những đứa con trai trong nhà đi.

Bác cả và bác gái không lên tiếng, mẹ tôi nắm tay tôi vừa khóc vừa nói xin lỗi.

Bà nội nói đi nói lại, vợ chồng Vương Ma Tử có gia cảnh không tệ nên tôi đến đó sẽ được hưởng phúc.

Bà là người đã chọn lọc kỹ càng.

Nước mắt tràn đầy hốc mắt, tôi cắn chặt môi không cho mình khóc.

Tôi hất tay mẹ tôi ra, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, tôi nhìn thấy ghê."

Tôi thà rằng bà giống như ba tôi, đối xử với tôi bằng thái độ lạnh lùng, tùy tiện đánh mắng chứ không muốn bà vừa nói yêu tôi, vừa tàn nhẫn làm tôi đau lòng.