Tôi hòa nhập tốt với các bạn cùng lớp, cũng tham gia nhiều câu lạc bộ, làm thêm một số việc.
Mỗi ngày đều rất bận rộn.
Tự nhiên tôi cũng quên mất lời hứa ban đầu với mẹ, là sẽ gọi điện làm phiền mẹ mỗi ngày.
Dẫn đến một hôm tôi gọi điện cho mẹ, mẹ chua chát nói: "Có người lúc đầu nói hay lắm, bảo sẽ gọi điện cho tôi mỗi ngày, giờ thì hay rồi, mười ngày nửa tháng không thấy tăm hơi."
"Chỉ khi cần tiền sinh hoạt mới tích cực gọi về."
"Nào có khoa trương thế, một tuần con ít nhất cũng gọi cho mẹ hai lần!"
"Có sao? Mẹ thấy nửa tháng mẹ mới nhận được một cuộc."
Tôi cười hì hì: "Chắc chắn là mẹ nhớ con nên thấy thời gian trôi qua thật chậm, con sẽ về thăm mẹ ngay trong tháng mười một."
"Hừ, mẹ nhớ gì con chứ."
"Mẹ..." Tôi kéo dài giọng: "Mẹ, con, cái kia..."
Giọng điệu của mẹ lập tức thay đổi: "Ồ, mẹ cứ bảo sao hôm nay lại tích cực thế."
"Hết tiền sinh hoạt rồi à?"
"Mở đầu năm học đã cho con một ngàn năm trăm khối rồi, chưa đến một tháng đã hết rồi à?"
"Mới đầu năm học, con mua không ít đồ, lại đóng thêm một số khoản phí." Tôi nũng nịu: "Mẹ tốt ơi, yêu mẹ, mẹ lại cứu con với."
"Không có!"
Điện thoại cúp.
Hôm đó nghỉ trưa, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình sáu tuổi sợ hãi rụt rè nhận đồng tiền mẹ đưa cho làm tiền tiêu vặt.
Cần phải dùng bao nhiêu tâm sức, bỏ ra bao nhiêu tình yêu, cho bao nhiêu sự đồng hành và cảm giác an toàn mới có thể khiến cô bé nhút nhát yếu đuối năm xưa, trở thành dáng vẻ hoạt bát hay nũng nịu như bây giờ.
Nếu không có mẹ, cuộc đời tôi sẽ trôi dạt đến cảnh giới nào chứ.
Nghĩ đến thôi cũng thấy sợ.
Tỉnh dậy sau giấc mơ, điện thoại có tin nhắn báo có một nghìn khối được chuyển vào tài khoản ngân hàng.
Chà.
Tôi biết mà.
Mẹ tôi luôn đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất.
Nhà dì út có đứa con trai là Diệu Tổ nhưng cũng sống không tốt.
Gen của bà ta và Hồ Lương có lẽ cũng chỉ như vậy. Diệu Tổ không thi đỗ vào trường cấp ba nào tử tế, sau đó tìm ba tôi vay tiền, tự bỏ tiền vào Nhị Trung.
Có lẽ các bạn sẽ nói, ba tôi vẫn quá mềm lòng.
Nhưng con người rất phức tạp, nếu ông không mềm lòng thì ngay từ đầu đã không nhận nuôi tôi.
Ông cũng biết vấn đề của mình nên người nắm quyền trong nhà là mẹ tôi, ông chỉ có thể lén lút cho đi những khoản tiền nhỏ.