Kuro ngồi dưới tàng cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi vào khuôn mặt của hắn phá lệ mềm mại, không còn cứng cáp nữa.
"Tớ là fan của Kudo đấy."
"Ê này Chihiro, ai gọi vậy?"
"Là bạn của tớ...Kuroba Kaito."
Chihiro nhìn điện thoại bằng nửa con mắt, hừ nhẹ. Thần thần bí bí cái gì.
"Nhưng mà tớ phải nói là..." Sonoko che miệng, cười đến vô cùng lưu manh "Chihiro, thật sự cậu là fan của cậu ta, hay thích cậu ta luôn rồi?"
"A?" Chihiro nghiêng đầu nhìn Sonoko, sau đó lại lướt qua Kudo, giống như nghĩ tới cái gì lập tức hai mắt sáng rực lên.
"Tớ đúng là thích (khả năng trinh thám của) cậu ta."
"A a??" Sonoko hét lên một tiếng. Đùa sao?! Ban nãy không phải nói không thích sao?
Kudo Shinichi đánh rơi cuốn sách trên tay, miệng giật giật nhìn thiếu nữ đang nhìn hắn chăm chú. Ran cứng đờ. Chihiro thích Shinichi?
"Tớ đúng là thích cậu ấy."
Hai mắt mở to, tròng mắt màu đỏ loé lên. Môi khẽ nhếch thành hình bán nguyệt, một cơn gió thổi qua, chiếc điện thoại hắn vừa dùng để gọi cho Gin nháy mắt bị bóp nát.
Tớ đúng là thích cậu ấy....
Chihiro, em vừa nói gì đó?
Tôi dung túng em, không phải để em yêu thích người khác đâu...
Em bắt tôi phải làm cái gì đây?
Thật muốn chặt đứt hai chân của em, nhốt em lại, không cho rời đi, không cho họ nhìn thấy bảo bối của tôi.
Nhốt em lại...
【Ha ha ha...】
【Kuro, mau lên đi!】
Nhỏ nhỏ Chihiro chạy tuốt đằng trước, Kuro mặt lạnh đuổi theo, nụ cười trên môi Chihiro ngày càng mở rộng, đôi mắt ánh lên những tia thích thú thơ ngây.
Vươn tay đỡ trán, Kuro thở mạnh một hơi.
Không được, không được..
Ông già kia cũng làm thế, cho nên mẹ mới đau khổ mà chết đi.
Chihiro không thể. Hắn sẽ không để cho chuyện này xảy ra..
"Cậu thật giỏi a Kudo. Tớ rất sùng bái cậu! Tớ vì cậu mới chuyển từ Kyoto về đấy! Lần sau phá án nhớ dẫn tớ theo đi!"
Kuro ngây người. Em...nói dối tôi, chỉ vì hắn?
"Reeng reeng.."
Chậm rãi đứng dậy, khí tức xung quanh hắn càng thêm thâm trầm. Đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, các đốt ngón tay bị hắn nắm đến trắng bệch.
Chihiro...
Đừng ép tôi.