"Minatsuki, cậu không sao chứ?" Kudo Shinichi đứng trước mặt cô, cách lớp áo choàng màu đen chậm rãi vỗ về đỉnh đầu:
"Đừng sợ, Minatsuki. Tớ sẽ tìm ra hung thủ."
Chihiro mở to đôi mắt ngập nước, sự sợ hãi trong mắt giảm đi, tăng thêm sự ngây ngốc.
Kudo nói sẽ tìm ra hung thủ....
Đừng sợ...sao...Nhưng mà cô..thật sợ hãi. Có cái gì đó hiện lên trong đầu, rất khủng khiếp. Cái gì đó...
Máu tươi lênh láng, thân hình người đàn ông cụt chân cụt tay chật vật ngã trên mặt đất, tiếng kêu rên rầu rĩ liên miên....
Tại sao...tại sao lại để cô nghĩ đến những điều này?
Tại sao chứ...
Hức, Kuro-chan...
Nước mắt không nhịn được rơi xuống, Shinichi nắm chặt lấy bàn tay của cô, ôn nhu nói:
"Tớ nói rồi. Đừng sợ nữa...Ran, đứng bên cạnh Minatsuki đi. Tớ đã biết được...hung thủ là ai."
"Cái gì?!"
Thanh tra Megure kinh hô:
"Đây không phải là một vụ tai nạn sao?"
"Không....Đây là một vụ gϊếŧ người có chủ đích. Hung thủ, chính là một trong những người tham gia chuyến tàu này."
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, thấp giọng đàm luận cái gì. Mà Gin và Vodka, thần sắc căng thẳng nhìn lối vào.
Làm sao bây giờ...Phi vụ lần này không những sẽ bị chậm, mà Boss...
Đúng lúc mọi người đang tập trung thì một tiếng phanh xe vang lên, gấp gáp, hệt như người đang lái nó.
"Đại ca, hình như Boss..."
Còn chưa để hắn nói hết, Kuro đã từ bên ngoài chạy vào, mồ hôi trên trán chảy xuống dưới. Vẻ mặt hắn tràn đầy lo âu và phẫn nộ, khiến người khác kinh hãi chính là đôi mắt của hắn.
Đó là đôi mắt của kẻ đã từng tắm máu lớn lên.
Đáng tiếc, Kudo Shinichi lại không thể nhìn thấy. Nếu không, sau này hắn ta đã không mịt mờ như vậy.
"Chihiro!"
Ôm chầm lấy Chihiro, khiến cô phải dán vào ngực mình. Chihiro đang khóc thầm khi được Kuro bảo vệ lập thức khóc nức lên.
"Kuro-chan...Máu, thật nhiều máu..."
Vẻ mặt hắn khi nghe đến câu này càng thêm sắc lạnh. Nếu như, nếu như cô ấy thực sự nhớ lại...
Không, không thể.
Hắn sẽ không để cô ấy nhớ lại, sẽ không để cô ấy dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
Không bao giờ.