Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 12: Cha mới



Chủ nhân? Người này rõ ràng là đệ tử ma giáo ta, chẳng lẽ người qua đường Giáp như vậy, còn có bối cảnh chiều sâu gì? Ta ngưng thần nhìn về phía hắn, trong kinh mạch âm thầm tụ lực, chuẩn bị giữ hắn lại. Lại thấy Lý Đại đưa tay về phía mặt lau mấy cái, khuôn mặt bỗng nhiên liền thay đổi, từ một khuôn mặt người qua đường Giáp bình thường biến thành khuôn mặt vai phụ quan trọng tuấn tú ưu nhã, thân hình cũng nở ra nhiều, có vẻ lưng ong cánh tay vượn vô cùng thon dài tuấn tú.

Người này là ai? Là ai phái tới? Hắn một đường đưa ta đến Xử La sơn, nhất định có mưu đồ!

Nhìn xem, đây đều là lỗi tác giả không bố trí tốt cho ma giáo chúng ta! Ta một giáo chủ ma giáo, vậy mà không biết thuật dịch dung loại biểu diễn cao cấp này! Ma giáo trong sách khác chắc chắn đều thông thạo dịch dung vân vân, sẽ không giống như ta bị người ta lừa hơn một tháng.

Trong lòng ta nghĩ mà sợ một trận. Một tháng nay để một người ngoài không rõ lai lịch theo hầu bên cạnh, nếu hắn có ý đẩy ta vào chỗ chết, giờ đây đầu ta đã khó giữ được rồi. Cho dù trước mắt nhìn không sao, chưa chừng hắn đã hạ cự độc gì đó cho ta. Ma giáo lại có giáo chủ mới có thể làm gay với tiểu thụ kia, tác giả thuận tay viết thêm một người giết chết ta cũng không phải là chuyện không thể nào!

Ta đang muốn hỏi lai lịch của hắn, bỗng nhiên trong đầu lóe lên quầng sáng, nghĩ đến ta lần trước bị người hạ dược đưa xuống dưới núi, người nọ chính là giả bộ đệ tử trong giáo ta… Chẳng lẽ vẫn là… Người này chẳng lẽ, chính là ảnh vệ tóc mái không chỉnh tề kia? Tiểu thụ ấy cũng có lão giáo chủ rồi, còn không chịu buông tha cho ta ư? Tâm thần ta lung lay, buột miệng hỏi: “Ngươi là ảnh vệ của Ngọc Lam Yên?”

Nhưng hắn không có tóc mái mà!

Hắn dường như cũng chú ý tới ánh mắt của ta không rời khỏi trán hắn, cười khổ một tiếng: “Bách Lý giáo chủ đoán không sai, ta chính là ảnh vệ từng đánh với ngươi đó.”

Hắn cười một tiếng ta liền nhận ra. Tóc mái mặc dù đã chải lên, khí thế đau khổ lại còn chưa có thay đổi, cười tựa như người ta nợ hắn bao nhiêu tiền.

Thì ra là hắn, được! Được! Được! Ta mấy ngày nay bị người ta hạ dược bị người ta cưỡng gian thiếu chút nữa từ công thành thụ, đều là hắn bắt đầu, hôm nay không giữ hắn lại nơi này hành hạ, Bách Lý Phong Cương ta uổng là giáo chủ ma giáo!

Ta không báo trước tiếng nào, trực tiếp dùng tuyệt học mạnh nhất cuộc đời, song chưởng xen lẫn gió âm minh đánh úp về phía hắn. Ảnh vệ kia cũng có mấy phần bản lĩnh, ngăn một kích trí mạng của ta, cao giọng hô: “Bách Lý giáo chủ, ngươi trúng đoạn hồn tán chủ nhân ta đặc biệt chế tạo, tại hạ nếu không thể quay về, sẽ không có ai đưa thuốc giải tới cho ngươi. Xin ngươi cân nhắc nặng nhẹ, chớ vì tức giận nhất thời, làm lỡ tính mạng của mình!”

Quả nhiên như ta đoán, dọc theo con đường này ta coi hắn như đệ tử nhà mình, chưa từng tiến hành phòng bị, hắn muốn hạ độc chẳng qua là chuyện tiện tay. Có điều, nếu nói là muốn đưa giải dược đến, vậy loại độc dược này sẽ nhất định là độc dược mãn tính, không phải vì giết ta, chỉ là để khống chế ta mà thôi.

Nhưng hắn còn khống chế ta làm gì đây? Ma giáo có giáo chủ mới rồi, đất diễn vốn của ta cũng có thể để người cha mới tới kia của ta kế thừa. Hay là, Ngọc Lam Yên gần đây cũng không xem chương mới, không biết ta thêm một người cha, còn định lấy độc dược này uy hiếp, ép ta lúc nên lên sàn xuống núi lại diễn đôi với hắn? — Với tính cách cả đầu tình tiết của tiểu thụ kia, thật là có khả năng này.

Bất luận bọn họ có ý nghĩ gì, ta bây giờ chỉ có bắt ảnh vệ này để trao đổi, không thể bỗng dưng giao tính mạng bản thân và gia đình vào trong tay kẻ khác!

Qua mấy chiêu, ảnh vệ kia thấy ta thực sự hạ sát thủ, gấp đến độ cao giọng hô: “Bách Lý giáo chủ, ngươi sao chưa nói tiếng nào đã ra tay? Ít nhất ngươi phải hỏi xem chính mình trúng là độc gì, hỏi xem chủ nhân ta có yêu cầu gì với ngươi chứ? Còn nữa ta giả mạo đệ tử ma giáo một chuyện lớn như thế làm sao làm không lộ dấu vết, ngươi phải để cho ta nói ra chứ?”

Ngươi cho rằng ta là đám ngốc nắm chắc phần thắng lại nhất định phải lên tiếng, nói chuyện với nhân vật chính kéo dài tới khi cứu tinh nhảy ra ư? Hơn nữa ngươi cũng không phải nhân vật chính, nhiều lắm là một nhân vật phụ lên sàn nhiều chút mà thôi, nói nhiều hay ít mấy câu có can hệ gì. Nếu không muốn nói không sao, chờ bản tọa bắt ngươi, phế bỏ võ công của ngươi khóa vào địa lao, nhất định thành toàn ngươi! Ta nghĩ chuyện này, trên tay càng mạnh mẽ, chưởng ảnh đầy trời ép hắn tới mức hít thở không thông.

Trên người ảnh vệ kia vẫn luôn mang theo kiếm, thấy ta thực sự định giết người, liền giơ kiếm đón lấy. Giao thủ không lâu, liền nghe thấy xung quanh có tiếng bước chân rất nhỏ, xen lẫn tiếng hít thở như có như không, nghe số người cũng không ít, không phải thị vệ tuần núi của giáo ta còn có thể là ai? Ta một chưởng nhẹ nhàng vỗ về phía trước ngực ảnh vệ kia, cao giọng quát xung quanh: “Mọi người mau mau đến đây, thay bản tọa bắt thích khách này!”

Tiếng bước chân quả nhiên lập tức thay đổi tiết tấu, âm thanh càng lúc càng lớn, một đội giáo chúng áo đen mỗi người nắm binh khí, liền hiện thân từ trong rừng. Người dẫn đầu nhìn thấy ta kinh ngạc vui mừng hô tiếng: “Giáo chủ đã trở lại! Nghe giáo chủ mệnh lệnh, bắt thích khách kia!”

Mọi người chen chúc đi lên, ta lùi về phía sau, thối lui vài bước xem bọn họ đánh nhau với ảnh vệ kia. Đệ tử dẫn đầu từ trong ngực lấy ra một ống đưa tin vặn mở, thả ra một luồng ánh sáng khói thăng vào không trung, không lâu hẳn sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta. Hắn làm xong những việc này, mới cúi mình, cung kính nói: “Giáo chủ lâu chưa về giáo, lão giáo chủ thời gian qua rất nhớ nhung, dặn bảo đệ tử lúc nào thấy giáo chủ thì đón giáo chủ về gặp mặt lão nhân gia hắn.”

Hừ, lão giáo chủ cái gì. Nhân vật bỗng nhiên viết ra, có thể có cảm tình gì với ta? Thấy mặt chỉ sợ nói không được mấy câu tình nghĩa đã muốn động thủ. Bây giờ ta chưa hẳn còn là công bốn, không biết chống lại y có mấy phần thắng. Nhưng dù cho trở về làm một giáo chủ con không nắm quyền, cũng tốt hơn rơi vào trong tay Tiển Băng Nhận và Ngọc Lam Yên… Quên đi, đi một bước nhìn một bước thôi!

Trong lòng ta có lo lắng, trên mặt cũng chỉ tỉnh bơ, khẽ gật đầu, phất tay gọi hắn đứng lên: “Biết rồi, đợi bắt được ảnh vệ này, các ngươi liền theo bản tọa lên núi.”

Bản lĩnh của ảnh vệ kia lại tương đối khá, chỉ trong chốc lát chúng ta nói chuyện này, đã có hai ba đệ tử tổn thất trên tay hắn. Ta nhớ lúc trước bảy vị đường chủ cũng chưa từng được gì trên tay hắn, liền có chút lo lắng cho đệ tử bình thường này, không còn rảnh rỗi xem cuộc chiến nữa, lại lần nữa bước vào bên trong vòng chiến.

Có ta gia nhập, tình thế trong cuộc lập tức có thay đổi. Ảnh vệ kia không biết là lai lịch gì, võ công có thể tương đương với ta, ta tay không đối phó hắn lại có chút lép vế, buộc lòng phải thuận tay rút một thanh đao đeo ở lưng thuộc hạ ngăn cản, mới có thể địch lại hắn.

May mắn dưới tay ta còn có rất nhiều đệ tử, ở bên ngoài kết thành trận pháp, nhìn chỗ sơ hở hoặc ném ám khí, hoặc dùng dây thừng, vướng động tác của hắn nhiều lần hụt, dưới chân cũng lầm vài bước, bị ta nắm kẽ hở đâm vào ngực một đao. Ngực phải hắn máu tươi chảy dài, lảo đảo rút lui vài bước, bỗng nhiên trở tay đâm ba kiếm về phía ta, ép ta xoay người lại chống đỡ. Thừa lúc ta giơ đao ngăn chặn, thân thể ảnh vệ kia rụt lại mở ra, tựa như chim trời nhào vào trong rừng, chớp mắt đã trốn vào trong bụi cây.

“Đuổi theo! Bất kể như thế nào cũng phải bắt được ảnh vệ kia!” Ta nâng ngược đao dài, quát một tiếng liền tung mình nhảy về phía hắn chạy trốn. Sau tai truyền đến tiếng trả lời chỉnh tề, đám đệ tử kia cũng tản ra vài bước, bọc đánh vào rừng.

Ta đuổi theo được nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy một trận kình phong đánh úp lại trước mặt, vội vàng đổi hơi thở, rút lui vài bước. Vừa dừng lại, đã thấy một thân thể màu đen từ trên rơi xuống, nện tại chỗ cách chân ta nửa tấc. Lúc người nọ rơi xuống đất còn có một chuỗi máu tươi bắn tung toé, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền, chính là ảnh vệ lúc nãy bị ta đâm bị thương trốn vào trong rừng.

Là người nào lại có bản lĩnh như thế, người ngay cả bản tọa cũng tóm chẳng được, chỉ trong nháy mắt đã có thể đánh hắn bị thương nặng như vậy, ném về trước mặt ta?

Lúc ta lại ngẩng đầu lên, trước mắt đã xuất hiện một nam tử mặc áo dài màu máu, khuôn mặt ập trong phản quang không thấy rõ, đang chắp tay sau lưng đứng yên trước mặt ta. Y chỉ cách ta chưa đến mười bước, ta lại không biết y xuất hiện khi nào, ngay cả y bây giờ đứng ở chỗ này gần như vậy, ta cũng không nghe thấy mảy may tiếng vang trên người y, không cảm giác một chút hơi thở sự sống của y.

Trong ma giáo ta, tuyệt không có khả năng có cao nhân như thế, trừ phi…

Nếu y chính là người cha tác giả mới viết ra cho ta đó, vậy ta ngay cả tranh cũng không cần tranh, chỉ chắp tay giao ra ngôi vị giáo chủ, tùy y làm rạng rỡ bản giáo cũng được. Dù sao ta thân là giáo chủ, mưu cầu cũng không phải quyền thế cá nhân, mà là làm cho ma giáo chúng ta phát triển lớn mạnh, thống nhất giang hồ.

Vả lại, y đã là cha ta, lại sẽ thay ta làm công bốn này, nhất định chết sớm hơn ta. Chờ y chết ta sẽ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tính mạng ma giáo đều có thể thu vào trong tay, sao lại không làm?

Ta nghĩ tới đây, bình tĩnh lại, mang theo ý xem kĩ nhìn phía y. Y đứng vô cùng tùy ý, trên người dường như nơi chốn là sơ hở, lại khiến kẻ khác không chỗ xuống tay, tuy vẫn chưa cố ý thả ra khí tức cũng đã là uy thế ép người. Y hình như cũng không có nhìn về phía ta, ánh mắt không biết ném phương nào, thản nhiên hỏi một tiếng: “Bách Lý Phong Cương?”

Ta hơi gật đầu, cũng không lộ ra chuyện mình đã đoán được thân phận y, cũng lãnh đạm cao ngạo đáp: “Phải.”

Y lạnh lùng cười một tiếng: “Phế vật như vậy, cũng xứng làm giáo chủ ma giáo.” Nói xong cơ thể dường như nhẹ nhàng di chuyển, lại dường như đứng tại chỗ chưa từng thay đổi, trước ngực ta lại đột nhiên bị một cú trọng kích, xương ngực kêu cạch cạch, gần như bị bẻ gãy. Mùi gỉ sắt xộc thẳng về phía chỗ cổ họng, trước mắt ta tối sầm, lung lay mấy cái, ngã vào một cái thân cây đằng sau, nhưng vẫn không đỡ được cơ thể, ngồi trượt xuống đất.

Máu tươi tràn vào trong miệng càng ngày càng nhiều, theo khóe miệng ta nhỏ xuống, ta muốn lấy tay áo lau một chút, thử mấy lần lại nâng không nổi tay lên. Dường như từ chỗ xa vô cùng truyền đến một thanh âm lạnh như băng: “Ngay cả một ảnh vệ nho nhỏ cũng tóm không được, bản tọa không có nhi tử vô dụng như vậy. Đưa về thưởng nó hai mươi roi, cho nó nhớ!”

Không xong, ta nghĩ sai rồi, quá là sai!

Người này võ công cao ngoài dự đoán, lại đủ lòng dạ độc ác, đối với ta càng không có nửa phần tình nghĩa. Giờ đây bảy vị đường chủ đều bị y nhốt lại rồi, những đệ tử còn lại chẳng qua là đảm đương người qua đường Giáp bối cảnh, thật muốn tranh ngôi vị giáo chủ này, ta trước mặt y không có chút phần thắng nào! Với chênh lệch võ công hai người ta, y cho dù muốn lấy tính mạng của ta, cũng chỉ là trở bàn tay.

Ta gắng hết sức chớp mắt, muốn nhìn rõ bộ dáng y, hết thảy trước mắt lại càng lúc càng mơ hồ. Lúc âm thanh kết thúc, thân ảnh đỏ tươi của người nọ cũng đã biến mất trước mắt ta, tất cả ban nãy dường như mộng ảo, xung quanh chỉ nghe thấy các đệ tử ma giáo kêu đau từng tiếng. Có người nhấc vai và chân ta lên, dùng quần áo làm một cái bọc mềm nâng ta, gánh ta trên không trung, lắc lắc lư lư đi lên núi.