Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

Chương 22: Công một lên sàn



Không phải quân ta vô năng, mà là kẻ địch quá giảo hoạt.

Theo như thiết lập dạng động cơ vĩnh cửu đối với công trong quyển sách này, ta nếu thực sự không đồng ý, y sẽ thực sự dám làm liên tục cho đến khi ta đồng ý mới thôi.

Ta cẩn thận cân nhắc lợi hại, cảm thấy vẫn là kẻ thức thời là người tài giỏi. Chẳng qua chính là mặc trang phục nữ, mặc cũng mặc rồi, còn có gì không thể đồng ý.

Thế nhưng nghĩ thì dễ, nói ra lại không dễ như vậy, ta mấy bận mở miệng muốn nhận lời, đều bị thâm nhập bất thình lình của y đâm đến tan nát, hao hết khí lực, ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng rên rỉ ngay cả chính mình cũng không rõ ý nghĩa.

Sau đó ảnh vệ khốn nạn kia liền vô cùng đắc ý tiến lùi ma sát trong cơ thể ta, nhắm một điểm mẫn cảm nhất ấy đâm lại đâm, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng bởi vì khoái cảm quá độ co lại thành một cục, chỉ thở dốc vì tình dục của ta.

Tâm tư độc ác biết bao!

Ta há có thể khuất phục dưới loại người này!

Thừa dịp y tiết trong cơ thể ta, tạm thời không tinh lực lại hành hạ ta, ta cuối cùng tích lực đạo toàn thân, hô lên một tiếng: “Ta đồng ý!” Mặc dù dốc toàn sức lực, nhưng lúc thanh âm kia ra khỏi miệng lại là khàn khàn mơ hồ, ngay cả chính ta cũng phải phí một chút lực mới có thể phân rõ ra nói là gì.

Long Cửu cũng sáp đầu qua, hôn dày đặc má ta, muốn ta lặp lại lần nữa. Ta cúi đầu, chán ghét tránh đôi môi đè xuống của y, cực nhanh lại nói một lần “Ta đồng ý”. Y đột nhiên nở nụ cười, nửa người trên chống lên, kéo kéo thứ nửa mềm nửa cứng chôn giữa bắp đùi ta ra, hỏi bên tai ta: “Đồng ý cái gì?”

Theo cử động này của y, thứ đó lại lớn mấy phần, chống đến mức huyệt khẩu đã tê dại của ta lại đau chậm một trận. Ta lại thở hổn hển nhẫn nại một trận, mới nói ra được: “Đồng ý mặc trang phục..” Thứ trong bụng kia lại cử động mạnh một hồi, hại ta cũng hít một hơi lạnh, một câu lại không thể nói xong.

Y cúi người, môi gần như dán lên môi ta, một tay nhẹ nhàng vuốt ve trên hai má mặt ta, mập mờ nói ngay giữa răng môi ta: “Cứ nói ngươi đồng ý làm nương tử của ta…”

Việc này thực sự không thể đồng ý! Dù cho nhất thời tạm thích ứng lừa bịp y cũng được, nói ra lời này, tôn nghiêm của ta bày tại đâu? Y là công ba ta cũng là công bốn, so với y chỉ thấp hơn một cấp, nếu nói ra lời này, ta đây còn có mặt mũi nói chính mình là công ư? Ta căn bản là thành — thành nhân thê thụ!

Ta bất chấp, chỉ làm như thân thể này không phải là của mình, mặc y lăn qua lăn lại, cắn chặt răng, không lên tiếng nữa. Long Cửu khuyên lại khuyên, làm lại làm. Khi ta bởi vì chồng chất khoái cảm quá độ gần như thở hổn hển, một mặt không ngừng dùng đủ mọi góc độ xung kích chút thịt mềm ấy ở thành ruột ta, một mặt hứa hẹn bên tai ta, chỉ cần ta nói câu nói đó thì sẽ không làm nữa.

Lời nam nhân trên giường đều là không thể tin, nhưng có lời cho dù là giả cũng không thể nói. Vì thế ta kiên định bảo vệ điểm mấu chốt cuối cùng này của chính mình, vẫn không bị tiến công mãnh liệt và dụ hàng mềm giọng của y choáng váng đầu óc.

Về sau y vẫn là dừng lại, ôm ta nằm không nhúc nhích, nhẹ nhàng vuốt tóc ta, vùi đầu giữa hõm vai ta thì thào nói gì đó: “Ngươi mặc dù nhẫn tâm như vậy, ngay cả một câu hư ngôn cũng không chịu hứa với ta, ta cũng không nỡ thực sự làm ngươi bị thương…”

Đây là tiếng người ư? Có người da mặt dày như vậy nói ra lời như thế ư?

Bên ngoài một mảnh bóng đêm thâm trầm, ta cũng nhìn không thấy thần sắc trên mặt y, chỉ cảm thấy hai má y nóng hổi chôn trong hõm vai ta hơi có chút không thoải mái, trong hậu đình không có gì lại dường như có chút trống rỗng.

Loại cảm giác này hiển nhiên không bình thường. Sau đấy ta hoàn toàn tỉnh táo, ngẫm lại tình hình lúc y nói lời này, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không phải thật. Có lẽ là lần hôn mê nào đó có một giấc mộng kỳ quái như thế đi.

Sau đó y cũng không lại đề cập đến yêu cầu lộn xộn gì nữa, chẳng qua lại lần nữa hoá trang thành nữ tử, đội mũ màn, liền lái xe đi về phương nam.

Dọc đường phong cảnh hơi có chút quen thuộc, thành trấn cũng giống như từng ở, trong lòng ta liền sinh ra chút dự cảm xấu. Tối hôm đó lúc ăn cơm lại có thể ăn được vịt muối và đậu phụ sợi khô, mặc dù năng lực nhớ đường của ta chưa đạt tới xem qua là nhớ, thứ đã ăn lại là nếm qua sẽ không quên. Con vịt ấy giống y như mùi vị từng ăn dọc đường lúc ảnh vệ đưa ta về Xử La sơn, rõ ràng chính là đặc sản Tần Hoài!

Ta cũng ăn không trôi nữa, chỉ hỏi Long Cửu rốt cuộc muốn đi đâu. Y giấu giếm ta mấy ngày nay rồi, đến lúc này mới chịu thẳng thắn đáp: “Đi Phượng Hoàng sơn trang, chủ nhân và hoàng thượng bây giờ còn ở nơi đó đấy, đến khi đại hội võ lâm kết thúc hắn mới rời đi. Ta trước đi tìm chủ nhân lấy thuốc giải, sẽ mang ngươi tìm một nơi non xanh nước biếc ẩn cư.”

Tiểu thụ đó lại vẫn còn ở Giang Nam? Công chính quy chẳng lẽ không cần lên triều ư? Dù cho quyển sách này của chúng ta là tiểu thuyết đam mỹ, y chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, thỉnh thoảng cũng phải về cung chờ đám đại thần hay là các vương gia ấy soán vị chứ? Một lần xuống Giang Nam xuống mấy tháng, đây cũng quá không có cảm giác khẩn trương, có phải còn định ở nơi đó ăn tết hay không?

Có người soán vị hay không tất nhiên là không liên quan tới ta, nhưng vạn nhất đến Cô Tô, không cẩn thận gặp phải Tiển Băng Nhận thì làm sao? Người này to gan lớn mật, lại có Bách Độ Sinh đó giả thần giả quỷ thay y, lúc trước đã dám lừa bịp quần chúng nói mình là nhân vật chính quyển sách tiếp theo, nếu biết sự tồn tại của đứa bé này, nhất định sẽ ép ta sinh hạ nó ra, đợi giết ta xong lại dựa vào huyết thống trên người đứa con này cưỡng đoạt ma giáo ta…

Long Cửu càng ở một bên đổ dầu vào lửa nói gì đó: “Bách Lý giáo chủ, ngươi đến Cô Tô không được tùy ý ra cửa, càng không được đổi bộ quần áo này. Dù sao ngươi là công bia đỡ đạn, mọi người nhận ra ngươi đều phải dựa vào ngươi tự giới thiệu, đeo mạng che mặt sẽ không bị người nhận ra. Vạn nhất chuyện ngươi có thai bị người ta bắt gặp, truyền tới tai chủ nhân và hoàng thượng, bọn họ thấy mới mẻ nhất định muốn tới tham quan một chút, vậy các độc giả nhưng đều sẽ biết ngươi bây giờ công chuyển thụ còn sắp sinh con.”

Không cần lấy độc giả làm ta sợ, cách lần lên sàn sau của ta còn có mấy tháng, tác giả sẽ không vô sự viết một nét công bia đỡ đạn ta.

Nghĩ như vậy lại hơi có chút xót xa trong lòng. Nhân vật lên sàn nào không hi vọng đất diễn của mình càng nhiều càng tốt? Nếu không phải tác giả nhất định bắt ta vì tiểu thụ chôn vùi ma giáo, ta cũng không đến nỗi vừa bắt đầu đã cự tuyệt đi theo tình tiết, lại càng không đến nỗi rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Có điều việc đã đến nước này, oán giận cũng thế, ngồi chờ chết cũng thế, đều không phải là vì ta mà ra, vẫn là đi bước nào xem bước đó đi.

Lại đi chưa được mấy ngày, Cô Tô cuối cùng đã tới.

Long Cửu cũng biết ân oán lúc trước của ta và Tiển Băng Nhận, chỉ dừng xe tại một khách sạn trong thành, chính mình đi Phượng Hoàng sơn trang tìm Ngọc Lam Yên. Trước khi ra cửa, còn điểm mấy chỗ yếu huyệt của ta, làm ta gân cốt vô lực, không thể xuống giường, lại khóa trái cửa sổ mới yên tâm.

Võ công ta vốn là hơi kém y một hạng, mấy ngày nay lại bị y lăn qua lăn lại quá mức, hơi nhúc nhích là giống như gỡ xương, thường ngày trừ lúc ăn cơm há há mồm ra, ngay cả một ngón tay cũng không chịu nâng. Bởi vậy y tuy đề phòng ta rời đi, ra tay lại không nặng, ta nén lòng xông mạnh nội lực toàn thân về phía mấy chỗ huyệt đạo bị chặn đó, mặc dù ói vài búng máu, nhưng cũng không tốn bao nhiêu công phu đã giải huyệt đạo.

Lúc này không đi, còn đợi khi nào?

Ta có tâm thay nam trang, ảnh vệ kia lại là một bộ cũng không để lại cho ta. Mà thôi, nữ trang cũng dễ che giấu thân phận, vả lại ta còn phải đi lấy thuốc phá thai, một đại nam nhân đi lấy thứ đó quả thực kỳ cục, chờ lấy thuốc lại thay nam trang rời đi, cũng càng không dễ lộ bộ dạng.

Ta thuận tay buộc lại áo choàng, cầm lấy mũ màn cài lên trên đầu, một chưởng đẩy cửa sổ hậu ra, lật xuống. Cửa sổ hậu đó đối diện một cái hẻm nhỏ, người đi đường lác đác, chỉ thấy mấy khách quê người chọn gánh tạp hóa. Ta tiện tay tóm một tiểu thương hỏi địa chỉ hiệu thuốc, từ cái hẻm nhỏ hẹp dài kia đi ra ngoài, lẫn vào bên trong dòng người cuồn cuộn.

Vẫn là thất sách. Vóc dáng cao như vậy hóa trang thành nữ, nhìn thế nào không giống thế đó, người đi đường dọc đường ào ào liếc mắt với ta, chỉ khiếp sợ một thân uy nghi của ta không dám sáp lên hỏi. Ta cố gắng đi nhanh chút, dưới thân lại không nghị lực truyền đến từng đợt đau, càng về sau tư thế đi đường cũng có chút lảo đảo, đành phải vận khinh công, chân không chạm đất bay nhảy trên đường, rốt cuộc tìm được y quán tiểu thương kia nói.

Y quán ấy cũng không nhỏ, làm ăn lại không coi là tốt, trong đường chỉ có một lão đại phu nửa ngủ nửa tỉnh ngồi ở chỗ đó, một bệnh nhân cũng không thấy. Thấy ta đi vào, lão đại phu kia ngáp một cái nói: “Thần y Ngọc Lam Yên ngồi chẩn ngay tại Hồi Xuân đường, ngươi đi nơi đó xem đi, tay nghề lão phu không bằng hắn, không dám để lỡ phu nhân.”

Đúng lúc, Ngọc Lam Yên đã ở tại Hồi Xuân đường gì đó, ảnh vệ tất nhiên cũng phải đi nơi đó tìm hắn, cả đi cả về sẽ phải mất không ít thời gian, không tới ngăn trở chuyện của ta. Ta liền đi tới trước quầy, nỗ lực đè nhỏ cuống họng một chút phân phó nói: “Không cần nhiều lời, lấy một bộ thuốc phá thai cho ta.”

Hắn cẩn thận quan sát ta mấy lần, đột nhiên hỏi: “Không biết thuốc này của phu nhân là dùng cho ai, mang thai mấy tháng rồi?”

Ta tính tính ngày, hẳn đã bốn tháng rồi, liền nói thật. Đại phu kia ôi chao một tiếng, liên tục lắc đầu nói: “Làm liều! Làm liều! Thai nhi bốn tháng, đã thành hình người, làm phụ mẫu sao nỡ phá nó? Vả lại thai nhi này đã lớn, phá nó, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng sẽ mất nửa cái mạng.”

Ta chưa từng nghĩ phá thai còn có phiền toái như vậy, những nữ nhân kia không phải đều muốn sinh là sinh, nói không sinh thì không sinh sao? Đại phu nhất định phải xem mạch ta mới chịu kê đơn, ta cũng đành phải duỗi một cái tay ngón tay và bàn tay đầy vết chai nhạt, vừa nhìn là võ nhân cho hắn.

Đại phu kia xem nửa ngày, lại chậm rãi nói: “Sai rồi, sai rồi. Đứa nhỏ này chẳng qua hơn hai tháng một chút, đâu đến bốn tháng? Chỉ là ngươi tâm mạch tê liệt, tuần hoàn máu không đủ, tim không được nuôi dưỡng, lúc này phá thai, cũng cực kỳ bất lợi với cơ thể, nhất định phải điều dưỡng bệnh tim…”

Hắn sau đó nói cái gì ta đều đã nghe không được, trong đầu lặp đi lặp lại câu “hai tháng” đó.

Hai tháng trước ta đã trở lại Xử La sơn, khi đó đúng lúc ma giáo bị Thu Lam Tự chiếm, ta mang theo Long Cửu từ đầm lạnh chạy trốn tới dưới núi, sau khi tỉnh lại bị y mượn cớ an thai gì đó đè! Y xem mạch thay ta, sắc thuốc thay ta, luôn miệng nói là vì con của ta…

Y sao dám lừa ta như thế!

Trước mắt ta một mảng đỏ tươi, ngực dường như có lửa thiêu, một búng máu theo đó nôn thẳng lên quầy, vung tay nắm cổ đại phu, cắn chặt răng từ nơi cổ họng từng chữ từng chữ nặn ra câu: “Lập tức bốc thuốc, cần thuốc hữu hiệu nhất, sắc xong đưa qua đây cho ta!”

Ta thật sự nhịn đủ rồi, phá đứa bé này, ta lập tức muốn mạng của Long Cửu!

Đúng vào lúc này, rèm vải ngoài cửa khẽ động, lại có hai người đi đến, mà tiếng bước chân kia vô cùng nhẹ nhàng, nếu không phải sức tai ta không tệ, gần như không thể phân rõ.

Một người trong đó “chậc” một tiếng, dường như là vô cùng chán ghét nói: “Lại có người giang hồ cà khịa đánh nhau.” Cho dù ta lúc này suýt nữa mất lý trí, vẫn còn lập tức nghe ra thân phận người này — Ngọc Lam Yên! Hắn không phải ngồi chẩn tại Hồi Xuân đường, sao lại tới đây?

Thế nhưng để hắn nhìn thấy hình tượng không chịu nổi như thế… Bộ dáng ta bây giờ như vậy, tuyệt đối không thể để hắn nhận ra!

Ta bỗng nhiên hất đại phu kia ra, một tay kéo chặt vạt dưới mạng che mặt, đề nội lực chuẩn bị tìm đường đào tẩu, xoay người lại nhìn phía Ngọc Lam Yên và bên cạnh hắn —

Ta chưa từng thấy qua ngón tay vàng và quầng sáng nhân vật chính dày đặc như thế, quang mang ấy bắn ra chói lọi, nếu không phải cách tấm mạng che mặt này, suýt nữa sẽ xẹt mù mắt ta!

Bên cạnh Ngọc Lam Yên, một nam tử áo tím đai ngọc, cuồng ngạo tuấn tú mình dài mà đứng, mang trên mặt nụ cười lãnh đạm lạnh lùng. Mặc dù chưa từng gặp, nhưng nhìn khí tràng nhân vật chính tỏa ra trên người y, chính là công chính quy kiêm hoàng đế Trung Nguyên của văn này — Long Hốt Quân không thể nghi ngờ!