Công Chúa Ái Nữ Dong II

Chương 82: Hội Thao ( 4 )



Cửa thứ hai.

"Xin cẩn thận lựa chọn cung tên cho mình." - Tô Thiến đứng ngay cửa thứ hai, từng chữ quý như vàng.

"Xin đừng vượt quá vạch vàng."

"Xin đừng nhầm số thứ tự."

"Xin đừng đi vào cửa của người khác."

"Này này~! Cậu xem tôi chết rồi à!"

"Còn em nữa, sao không đi? Muốn ở đây đến tối phải không?" - Cuối cùng nhịn không được, phải hét lên. Tô Thiến nhìn mấy cô nàng cầm cung tên trước mặt, mà muốn lấy cung bắn mỗi người một phát vào đầu.

[Tại sao bắn cung thôi cũng không xong? Có mỗi cây tên mà bắn hoài không đi là sao? Đúng là sỉ nhục môn bắn cung.]

"Ê, cậu bắn vô đâu thế! Coi chừng chết người đó!"

Cửa thứ ba.

"Người bị rơi xuống nước, vui lòng leo lên lại." - Lạc Hà là người canh, nói với mấy người đang tung tăng bơi.

"Cứu.....Cứu mạng~~~~"

"Ể! Không biết bơi mà dám chơi cửa này? Nhanh, mau nhảy xuống cứu người."

"Ờ!"

"Tiểu Hà, mình có thể thay đồ không?"

"Chúng ta là bạn cùng lớp.......nhưng xin lỗi nha, không được."

"Tiểu Hà, cậu là đồ tàn nhẫn."

"Ờ thì........mình đã nói trước rồi mà. Ải này nên để con trai chơi. Không được chính là không được."

"Tiểu Hà~~~~"

"Cậu nên nhanh lên đi.....Họ qua hết rồi kìa."

Cửa thứ tư.

"Bên kia, chạy đi.....Nếu cậu không nhanh sẽ bị văng ra ngoài đó" - Lâm Hiểu kích động đứng ngay cửa thứ 4 la hét.

"Má ơi! Im dùm con!" - Không biết ai mắng.

"Ái da, đừng thế mà. Chạy bộ là môn thể thao vô cùng kích thích." - Nói nhỏ.

"Mình...()*#(*#...."

"Bạn yêu~~ Cậu cứ ở đó nhiều chuyện....Người ta chạy xong rồi kìa."

"Mình ***, cậu*****"

"Ế, có người xông vào kìa. Cản cậu ta lại! Phạm quy, chạy lại!"

Cửa thứ năm.

"Cái gì đây? Cốc Vũ, tờ giấy của mình trắng tinh khôi này! Manh mối kiểu gì thế!"

Cốc Vũ nâng kính, nụ cười tinh xảo: "Xin tự mình nghĩ đi, đó chính là manh mối."

"Mình biết! Nhưng không lẽ cậu bắt mình như chó bò lê dưới đất tìm sao?"

"Đó là chuyện của cậu." - Đẩy gọng kính, người đẹp cúi đầu, đọc sách. Cửa này vô cùng nhẹ nhàng, chán quá.

Hơi buồn ngủ........Nhưng không thể ngủ...........[Không biết tiểu Mạt đang làm gì?]

Cửa thứ sáu.

"Tiểu Nại đừng lo, chỉ cần cố gắng hết sức là được." - Công chúa cẩn thận kiểm tra ngựa dùm Diệp Nại, chỉ sợ Diệp Nại bị ngã ngựa.

"Ừm..." - Diệp Nại sợ, cả người cứng đơ, ngồi trên lưng ngựa không dám nhúc nhích.

Đã thấy được người tiếp sức, cơ thể Diệp Nại càng cứng đơ.

"Này A Linh.....cả người tiểu Nại cứng đơ rồi."

"Vâng...."

"Cưỡi ngựa rất nguy hiểm."

"Vâng."

"A Linh, em đừng lo quá."

"Vâng."

"A Linh?"

"Vâng....."

"Đừng khẩn trương..."

"Vâng."

"........."

"........."

Người vừa ra không phải lớp Diệp Nại.

"Chờ chút nữa, nhất định sẽ ra mà." - Công chúa khích lệ.

"Ừm."

Người ra khỏi cửa thứ 5 càng lúc càng nhiều, cuối cùng Diệp Nại đã nhìn thấy bạn cùng lớp.

"Tiểu Nại, chuẩn bị!"

"Ừm."

"Tìm được rồi, Linh. Đúng là cậu ở đây." - Bất ngờ một giọng nữ vang lên.

Diệp Nại ngồi trên ngựa, tìm người vừa nói.

"#*(&%*.............." - [Quả nhiên là cô ta, tại sao bám dai như đĩa vậy?]

Hôm nay, lúc nào cũng đụng phải cô nàng nhiều chuyện này, Diệp Nại cực kì ngứa mắt. Tại vì, cô ta dám ăn đậu phụ công chúa.

Nhìn cô gái thân thiết kéo tay công chúa, thân thiết nói cái này cái kia....Trong người Diệp Nại, núi lửa bùng phát.

[Cấm cô đến gần Linh!]

[Cấm cô đụng vào Linh, cấm tuyệt đối!]

Cầm lấy giấy thông hành, Diệp Nại kéo cương, phi ngựa thẳng về trước.

Bởi vì quá tức giận, nên Diệp Nại không ngờ mình có thể cưỡi ngựa nhanh đến thế.

"A Linh! Tiểu Nại cưỡi ngựa giỏi thế à?"

"Vâng.."

"Không ngờ nha....Không lẽ lúc trước là giả vờ?"

"Phải là, làm rối loạn sự phán đoán của đối thủ mới đúng."

"Không ngờ đó, trước giờ có thấy cô bé cưỡi ngựa đâu."

Ồn ào!

Diệp Nại vung roi liên tục, dựa vào sự quen thuộc địa hình trường Sakura. Nàng lựa chọn con đường gần nhất.

Công chúa đứng đó, ngạc nhiên.

[Tiểu Nại.....Bộ là khả năng trời phú sao? Nhưng trước đó.....không phải.....]

Khả năng của con người đúng là vô hạn, nhưng vẫn thấy lo lắng.

Diệp Nại cứ vậy một mình một ngựa tiến thẳng về trước, ai mà ngờ được nàng chỉ mới học cưỡi ngựa.

Kết quả, ung dung phi theo con đường gần nhất, nhẹ nhàng ẵm giải nhất.

Một kết quả mà không ai ngờ.

Người vừa được giải vô địch của chúng ta, từ trên ngựa bước xuống. Lúc này, Diệp Nại mới hoàn hồn, hai chân mềm nhũng nằm thẳng xuống đất.

[Quá nhanh.......quá nguy nhiểm.............]

Công chúa đứng bên cạnh, nhìn Diệp Nại đang run run, mềm nhũng. [Lúc nãy, nài ngựa nhập cậu ấy à?]

Hậu ký:

Hội thao cuối cùng đã kết thúc, việc sau cùng là trao giải vượt chướng ngại tiếp sức. Cả lớp Diệp Nại đứng trên bục nhận thưởng, Diệp Nại hiếm khi được đứng ở cái đài hạng nhất này.

Công chúa đứng một bên, cười dịu dàng.

"Xin mời các lớp cử một người đại diện lên phát biểu vài lời!" - Mc nhiệt huyết dâng trào.

Sau đó, cầm micro đưa ra truuớc mặt Diệp Nại. Diệp Nại giật mình, nhìn cái micro, chả biết phải nó gì.

Bất ngờ, Diệp Nại thấy cô gái đó lại chạy tới chỗ công chúa, còn em trai vẫn đứng im một chỗ.

[Lại muốn quấn lấy Linh của mình!]

Diệp Nại cầm micro, sắc mặt đen thui....càng lúc càng khó coi....Cuối cùng.

"Này! Cấm cô đụng vào người Linh! Cậu ấy là của tôi! Là của tôi!"

Ế ể?

Ngay lập tức, một đàn quạ bay qua, toàn bộ trường hóa đá, gió từ đâu thổi đến.

Công chúa cũng ngẩn người.

Ể?

Quạ....quạ.....quạ.....

Diệp Nại dũng cảm tỏ tình trước mặt toàn trường?