Công Chúa Của Ta Trọng Sinh

Chương 148: Phiên Ngoại Bảy





Phiên ngoại bảy
Lục Khải Phái đã lâu không có mặc nữ trang.

Nàng vòng ra sau bình phong, cởi bỏ nam trang chỉnh tề ở trên người, sau đó lại lần lượt mặc vào nữ trang một lần nữa...!Động tác của nàng không có gì lạ lẫm, nhưng biểu tình lại không khỏi có vài phần hoảng hốt.

Không bao lâu, áo lót, trung y, xiêm y bên ngoài, váy dài, từng cái đều được Lục Khải Phái mặc lên.

Vuốt phẳng một chút nếp uốn cuối cùng ở góc váy, Lục Khải Phái cúi đầu nhìn váy trang trên người mình, trong lòng chợt sinh ra vài phần khẩn trương.

Nàng và Kỳ Dương quen biết nhiều năm, thời điểm hai người trần truồng đối diện nhau đều không ít, nhưng đây thật sự là lần đầu nàng mặc nữ trang cho Kỳ Dương xem.

Đặc biệt là Kỳ Dương tâm tâm niệm niệm chuyện này nhiều năm, hiển nhiên rất mong đợi, cái này làm cho Lục Khải Phái có chút lo lắng, sợ dáng vẻ mình như thế sẽ khiến đối phương thất vọng.

"A Phái, nàng đã thay xong rồi sao?" Kỳ Dương xác thật tràn đầy chờ mong, nàng ở bên ngoài đợi trong chốc lát, đến khi không còn nghe thấy tiếng thay quần áo, liền gấp không chờ nổi, hướng về phía bình phong mà hỏi.

Lục Khải Phái bị câu hỏi này làm cho hoàn hồn, lại cúi đầu nhìn kỹ chính mình một phen, liền nhấp môi đáp: "Được rồi."
Sau khi đáp lại, Lục Khải Phái cũng bỏ xuống những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu, nàng cất bước đi ra bên ngoài bình phong.

Có lẽ là vì đổi sang váy trang, nàng lại nghĩ đến những ký ức chôn giấu nhiều năm cùng thói quen cũ, cho nên Lục Khải Phái giơ tay nhấc chân đều có sự thay đổi.

Không hề tiêu sái thong dong như khi mặc nam trang, nàng ngược lại có vài phần dịu dàng nhu hòa, dường như trong nháy mắt khí chất cả người đều thay đổi ba phần.

Chỉ mới vừa đi ra hai bước, còn không có vòng ra bình phong, Lục Khải Phái chợt nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên dừng bước.


Nàng giơ tay sờ sờ búi tóc nam tử được chải tốt và phát quan trên đỉnh đầu, không còn vẻ dịu dàng nhu hòa trên khuôn mặt, nàng cuối cùng lại bật cười.

Đúng vậy, nàng lúc này đang mặc váy, nhưng lại mang phát quan của nam tử, đi ra ngoài quả thực là chẳng ra làm sao!
Muốn cho người trong lòng nhìn đến một mặt khác của nàng, rốt cuộc tâm vẫn không thể bình tĩnh.

Lục Khải Phái nghĩ như vậy, nàng giơ tay rút ra ngọc trâm, lại tháo xuống phát quan trên đầu.

Tóc đen trên đầu thoáng chốc tản ra, nàng khẽ lắc đầu một cái, mái tóc nhu thuận rối tung ở bên má và đầu vai, cũng khiến cho cả người nàng càng thêm ba phần nhu sắc, càng thêm ngang ngạnh.

Kỳ Dương nóng lòng nên vòng ra sau bình phong, ánh mắt đầu tiên đó chính là nhìn đến cảnh tượng như vậy...!
Công chúa điện hạ có chút ngây người.

Mỹ nhân ở phía đối diện khoác lên chiếc váy dài màu nguyệt sắc duyên dáng yêu kiều.

Khi nàng ấy rũ mi rũ mắt, khuôn mặt vẫn anh khí quen thuộc, nhưng không biết vì sao sóng mắt lưu chuyển lại có thêm vài phần phong tình, khiến cho người xem tim đập đánh trống reo hò.

Nàng mím môi, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng thiên ngôn vạn ngữ dường như đều kẹt ở cuống họng, mọi cách hình dung trong đầu cũng đều hóa thành hư vô, khiến nàng nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Lục Khải Phái ngước mắt, thấy Kỳ Dương ngây ra, liếc mắt nhìn đến người đối diện mà tưởng như đã vạn năm.

Thấy rõ trong mắt Kỳ Dương vô cùng ngạc nhiên, trái tim hơi lo lắng của Lục Khải Phái thoáng chốc buông xuống.

Nàng nhấc lên làn váy tiến đến hai bước, mỉm cười nhìn Kỳ Dương: "Điện hạ, dáng vẻ ta như vậy, chưa khiến cho nàng thất vọng đúng không?"
Kỳ Dương lại thất thần, nàng bị nụ cười tươi sáng của Lục Khải Phái làm cho mê hoặc, hoàn toàn không nghe rõ người trước mắt mới vừa nói cái gì.

Nàng chỉ thấy đôi môi đỏ đạm sắc hé mở, dường như đang nói cái gì đó, đáng tiếc giọng nói quen thuộc vẫn chưa lọt vào tai.

Mãi đến khi đôi môi đỏ mọng kia dừng mấp máy, nàng chớp chớp mắt mới ý thức được đối phương dường như đã nói xong, sau đó nàng chỉ có thể nghi hoặc đáp lại: "A?"
Phu thê nhiều năm, Lục Khải Phái sao lại nhìn không ra Kỳ Dương thất thố? Đôi mắt trong veo của nàng lại có thêm ba phần ý cười, chút câu nệ khi đổi sang nữ trang cũng hoàn toàn biến mất không còn.

Nàng lập tức chậm rãi tiến lên hai bước, trực tiếp câu lấy bả vai của Kỳ Dương: "Ta nói, điện hạ nhìn có vừa lòng không?"
Hương hoa mai quen thuộc xâm nhập mà đến, cùng với lời nói lay động nhân tâm, thoáng chốc nhiễu loạn một hồ xuân thủy.

Tim Kỳ Dương đập càng lúc càng nhanh, nàng hết sức duy trì vẻ trấn định, nhưng vẫn không thể kiểm soát được mà đỏ ửng từ bên tai cho đến gương mặt.

Lục Khải Phái tất nhiên nhìn thấy, trong mắt thoáng chốc ngạc nhiên.

Hai người quen biết nhiều năm, kiếp trước thanh thanh bạch bạch không có gì để nói, nhưng kiếp này khi vừa bắt đầu thì Kỳ Dương đã tiếp cận nàng, trêu chọc nàng.

Mỗi lần như vậy đều là mình bị đối phương trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, dăm ba câu đùa giỡn khiến cho Kỳ Dương đỏ mặt như hôm nay, thật sự không có bao nhiêu lần.

Giờ phút này nhìn thấy gương mặt Kỳ Dương đỏ ửng, Lục Khải Phái bỗng nhiên liền sinh ra tâm tư "lại trêu chọc nàng".

Giống như những gì Kỳ Dương làm với nàng năm đó, trêu chọc là thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn trêu đùa để nhìn thấy đối phương đỏ mặt mà thôi.

Chỉ tiếc, bàn tay của Lục Khải Phái đang đáp lên đầu vai Kỳ Dương còn chưa chạm vào gương mặt nàng ấy, Kỳ Dương lại đột nhiên trả lời câu hỏi trước đó của nàng: "Ta không hài lòng."
"A?" Lúc này đến phiên Lục Khải Phái đang ngo ngoe rục rịch phải trợn tròn mắt.

Kỳ Dương cũng đã hoàn hồn, không khỏi phân trần kéo Lục Khải Phái đi, hai người vòng qua bình phong rồi đi thẳng đến bàn trang điểm: "Trang dung hiện giờ của nàng không thích hợp, nhìn tựa như là nam giả nữ trang, nơi nào tốt được? Mau mau mau, ta muốn một lần nữa trang điểm cho nàng."
Lục Khải Phái bị ấn ngồi ở trước bàn trang điểm mới phản ứng kịp, nàng nhìn người ở phía sau qua gương đồng, ánh mắt thoáng chốc mềm mại.


- --
Cổ nhân nói, niềm vui nơi khuê phòng, không gì hơn hoạ mi.

Kỳ Dương và Lục Khải Phái phu thê nhiều năm, tất nhiên đã làm như vậy không ít lần.

Không chỉ có Lục Khải Phái họa cho Kỳ Dương, mà Kỳ Dương cũng họa cho Lục Khải Phái không ít lần.

Nhưng khác với mọi ngày, khi đó Kỳ Dương thay Lục Khải Phái thượng trang, đều họa lông mày của nàng đậm hơn, còn có thêm vài phần sắc nhọn, mới có thể khiến khuôn mặt quá mức nhu hòa của nàng trở nên anh khí, như vậy mới tránh làm người hoài nghi thân phận.

Mà hiện giờ, nàng lại thượng trang dáng vẻ nữ nhi rất thỏa đáng.

Vì thế, Kỳ Dương cầm son và bút họa mi, nàng còn có chút khẩn trương, sợ bản thân khiến người trong lòng hóa xấu.

Dù sao nàng cũng là công chúa, từ trước đến nay nàng cũng chưa từng phải làm mấy việc trang điểm như vậy, đều có mấy thị nữ khéo tay giúp nàng trang điểm xinh đẹp.

Bởi vì chút tâm tư này, cho nên khi Kỳ Dương cầm bút họa mi đứng ở trước mặt Lục Khải Phái, nàng lại chậm chạp không có động bút.

Lông mày xinh đẹp của nàng nhíu lại, dáng vẻ nghiêm túc, quả thực còn nghiêm túc hơn lần đầu tiên nàng thay tiểu hoàng đế phê duyệt tấu chương như năm đó.

Lục Khải Phái ngồi ở trên ghế trang điểm lại không hề vội vã, nàng hơi hơi ngửa đầu nhìn Kỳ Dương, không nói lời nào cũng không thúc giục, ánh mắt nhợt nhạt tựa nhu thủy.

Dưới ánh nhìn của Lục Khải Phái, Kỳ Dương dần dần trầm tĩnh lại, nàng một lần nữa giơ lên bút họa mi, bắt đầu thay Lục Khải Phái hoạ mi.Tuy ánh mắt và biểu tình nghiêm túc, nhưng kỳ thật chuyện này không làm khó được nàng.

Rốt cuộc, nàng cũng đã từng hóa trang dung, chỉ là hôm nay cảm xúc mênh mông, suy nghĩ cũng có phần phức tạp.

Sau khi bỏ lại tất cả những chuyện này, động tác kế tiếp cũng là nước chảy mây trôi.

Bút họa mi lướt qua, phấn mặt nhẹ quét, đầu ngón tay mượt mà lây dính son môi đỏ tươi, một chút lại một chút xâm nhiễm cánh môi...!
Kỳ Dương dường như đắm chìm vào nó.

Ngoại trừ việc hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, trong mắt bất ngờ có mấy phen triền miên ra, ánh mắt của nàng luôn tập trung vào khuôn mặt tinh xảo của Lục Khải Phái, còn có đôi môi mới vừa nhiễm lấy sắc đỏ, nàng đều nghiêm túc mà chuyên chú, phảng phất thoáng chốc vứt lại kiều diễm.

Mãi đến khi sắc hồng tiên diễm hoàn toàn xâm nhiễm phấn son vốn có, đầu ngón tay nàng cuối cùng rời khỏi đôi môi đỏ mọng kia, trang dung cũng đã thành.

Nữ tử trước mắt mi như núi xa, đôi mắt tựa sao mờ trong đêm đông, sống mũi thẳng mà lại tinh xảo, đôi môi đỏ mọng mê người.

Một thân váy dài nguyệt bạch càng tôn lên khí chất thanh lãnh của nàng, cử chỉ và thần sắc lại không mất đi vẻ ôn nhu.

Chỉ là thay đổi một thân xiêm y, lại thay đổi trang dung mà thôi, nàng cảm giác dường như đã biến thành người khác.

Đối với Kỳ Dương mà nói, so sánh Lục Khải Phái lúc này với Lục Khải Thành năm đó, tỷ đệ hai người kỳ thật cũng không có giống nhau đến như vậy.

Nhiều nhất cũng chỉ có năm đến sáu phần mà thôi, không trang điểm cũng chỉ có sáu đến bảy phần, thì ra hết thảy đều vẫn dựa vào trang dung che lấp.

Nhưng mà giờ này khắc này, ai cũng không có tâm tư lại nghĩ tới đệ đệ xui xẻo, thậm chí đã qua đời nhiều năm kia của Lục Khải Phái.

Lục Khải Phái nhìn Kỳ Dương, Kỳ Dương cũng nhìn Lục Khải Phái, hai người ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, có cái gì đó yên lặng nảy sinh.

Kỳ Dương bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Lục Khải Phái, ngón tay buông thỏng bên người hơi hơi siết chặt, nó một chút lại một chút điểm trên đôi môi đỏ, lúc nãy lòng nàng vô cùng nghiêm túc nên chưa từng nghĩ nhiều, giờ phút này lại không khỏi nhớ tới, tim cũng không thể ức chế mà đập nhanh.


Cũng không biết Lục Khải Phái có nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Dương hay không, nàng hơi cong môi, hỏi: "A Ninh, hóa hảo sao?"
Kỳ Dương hoàn hồn, chớp chớp mắt, yết hầu dường như có chút khô khốc: "Hóa hảo." Dừng một chút, lại nói thêm: "Rất đẹp."
Lục Khải Phái lập tức nở nụ cười, nàng nói: "Ta cũng đã lâu không có trang điểm như vậy, lần trước dường như còn đang là tuổi niên hoa, cũng không biết hiện giờ biến thành dáng vẻ gì." Nàng nói, hơi hơi nghiêng người, có chút tò mò nhìn gương đồng bị Kỳ Dương chắn ở phía sau.

Gương đồng của công chúa phủ đương nhiên là tốt nhất, mặt kính tinh tế phản chiếu rõ ràng dáng vẻ Lục Khải Phái hiện giờ.

Dưới trang dung tinh xảo, khuôn mặt người trong gương có chút quen thuộc, khác với cách hóa trang lúc trước một trời một vực, lại hình như có vài phần xa lạ.

Vội nhìn thoáng qua, Lục Khải Phái vẫn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Kỳ Dương chặn lại.

Cái này làm cho Lục Khải Phái có chút không rõ nguyên do, ánh mắt nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người trước mặt: "Điện hạ?"
Kỳ Dương lại thuận thế dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, ở trên cao nhìn nàng, giống như đang tỉ mỉ trang dung cho nàng, nhưng ngữ điệu lại mềm mại, mang theo những cảm xúc không thể giải thích được: "Không có lừa nàng, thật sự rất đẹp."
Dứt lời, dường như muốn chứng minh cái gì đó, ánh mắt nàng chăm chú, cả người chợt nghiêng rồi đè ép tới.

Đôi môi ấm mềm mại chạm nhau, vẫn là xúc cảm quen thuộc, tư vị quen thuộc, nhưng lại có gì đó bất đồng.

Kỳ Dương cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ là cảm xúc nàng chợt dâng trào không thể giải thích được.

Có lẽ cảm giác được tâm tình người yêu biến hóa, có lẽ là tâm tình của mình cũng vì vậy mà biến hóa, Lục Khải Phái cũng chưa từng đẩy Kỳ Dương ra.

Mãi đến khi Kỳ Dương bỗng nhiên xoay người, bàn tay trắng nõn nhẹ đẩy, khiến cho nàng va phải bàn trang điểm ở phía sau.

Sau eo của Lục Khải Phái không biết đụng vào nơi nào, có chút đau, nàng theo bản năng nhíu mày kêu một tiếng: "Điện..."
Lời còn chưa dứt, hết thảy lời nói đều bị chặn trở về, Kỳ Dương hiếm thấy trở nên cường thế.

Lục Khải Phái chớp mắt, trong đôi mắt có chút bất đắc dĩ lại có chút sủng nịch.

Dù sao sau lưng bị va phải cũng không có quá đau, nàng đơn giản không nói gì cả.

Nàng dung túng Kỳ Dương, thậm chí thoáng một chốc sau, khi nụ hôn của Kỳ Dương bắt đầu di chuyển xuống dưới, càng thêm rục rà rục rịch, nàng cũng chỉ đưa tay ngăn cản, nói một câu: "Nơi này không được."
Kỳ Dương bị cự tuyệt, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chợt kéo phò mã nhà mình trở lại phòng...!
Chờ Chỉ Đinh đuổi hết người đưa bái thiếp rồi quay trở về, đối mặt với cửa phòng đóng chặt.

Nàng yên lặng, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời ở bên ngoài, cuối cùng nhịn không được khẽ rít một tiếng.

Hai người này, ngay cả cơm trưa cũng tính cùng nhau lược bỏ sao?!
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ Đinh (tấm tắc): Phò mã quả thực phát rồ!!!
Lục Khải Phái (đôi mắt đẫm lệ): Ta không phải, ta không có, ta mới không có lỗi!.