Lương phi tên là Giang Ninh Dao, vốn là công chúa của Giang quốc.
Bởi vì Giang quốc đầu hàng rất kịp thời, căn bản không chết bao nhiêu người, một nhà của Giang gia cũng đều ở huyện Giang sống rất tốt. Còn về chuyến tiến cung lần này, đơn thuần là vì cha của nàng ấy nhất thời kích động muốn lấy lòng Tề Nghiên, thế là đã đưa nàng ấy đến đây.
Long Miêu là của Giang Ninh Dao mang vào cung, không ngờ trước khi vào đây đã có bầu rồi, một tháng trước sinh ra được 3 con mèo con, đến nay thì chỉ còn một con sống.
Nàng ấy bởi vì hành vi phạm tội của Meo Meo nên đã xin lỗi, nhưng hình như vẫn chưa yên tâm, đề nghị rằng đợi mèo con lớn được ba tháng sẽ tặng cho ta nuôi.
Ta nhìn nàng ấy khá là không nỡ, xoắn xoắn cái khăn trong tay, liền nói: “Cũng không sao, cùng lắm muội tìm một con gà trả cho ta là được.”
Giang Ninh Giao cắn cắn môi, kiên định nói: “Không ạ, nương nương, thần thiếp nhất định sẽ để Meo Meo chịu trách nhiệm về cái chết của Cục Tác.”
Lần này đến lượt ta: “Được rồi, cũng được.”
Đợi đến khi ta đến cung của nàng ấy xem mèo con, mới biết vì sao nàng ấy lại kiên định như vậy. Bởi vì đứa con này của Meo Meo, sinh ra hơi nhem nhuốc, đen thui như quạ, dùng lời của Giang Ninh Dao mà nói, thì giống như miếng vải rách.
“Không biết con mèo đực không có lương tâm nào làm nữa, chắc là dáng vẻ cũng chẳng ra làm sao, còn hại đời của Meo Meo.” Nàng ấy khá căm thù.
Ta ngắm nghía con mèo con, nhưng lại không cảm thấy vậy, “Cũng khá dễ thương mà, vậy đợi nó lớn thêm một chút, đưa ta nuôi nhé.”
Giang Ninh Dao gãi đầu, “Vậy nương nương có muốn đặt tên cho nó không?”
Ta sờ cằm, “Nghe lời của muội, gọi là Phá Mạt Bố (miếng vải rách) đi.
Giang Ninh Dao: “…”
Ta và Giang Ninh Dao cứ như vậy bắt đầu qua lại với nhau.
Bởi vì Phá Mạt Bố còn nhỏ, với cả Meo Meo canh chừng kĩ, không tiện đem tới đem lui, vì vậy ta hiếm khi bắt đầu ra ngoài, lại thường xuyên đến Thiện Hi Đường của Giang Ninh Dao.
Giang Ninh Dao có chút tính khí của đại tiểu thư, nhưng bản tính thì không xấu, dễ ứng phó hơn nhiều so với Lương Tri Ý. Đặc biệt quan trọng là, lúc ta tặng nàng ấy bánh hoa đào, nàng ấy còn ăn nhiều hơn cả ta, nên là ta liền cảm thấy người này có thể tiếp xúc được.
Giang Ninh Dao nói nhiều, từ trước tới nay chắc là đều nói cho Meo Meo nghe, bây giờ có ta đến, liền kéo ta tới mà nói. Nàng ấy nói lúc trước nghe đồn thổi, tưởng ta là mỹ nhân rắn rết, tâm cơ thâm sâu, không nên gần gũi, bây giờ nhìn thấy mới biết không nên tin vào lời đồn.
Ta nghiêm túc đính chính lại, “Cũng không phải toàn bộ đều không đáng tin.”
Nàng ấy ngẩn người, “Hả?”
Ta nói rành mạch, “Ta quả thực là một mỹ nhân.”
Giang Ninh Dao: “…”
Không giấu gì, mẫu thân ta vốn là người Tề quốc, có điều bởi vì dung mạo xinh đẹp như tiên mới bị phụ hoàng ta bắt đi làm phi tử, cuối cùng buồn bực mà chết. Còn những huynh đệ tỷ muội kia của ta, mặc dù có mấy phần giống ta, nhưng mẹ của họ rốt cuộc vẫn không xinh đẹp như mẫu thân ta, vì vậy tướng mạo của họ cũng không bằng ta.
Đại khái cũng là vì ta quá giống mẫu thân, vì vậy phụ hoàng mới không muốn gặp ta, sợ sẽ nhớ lại bản thân đã hại đời của một nữ tử bất hạnh.
Năm đó ta đến tuổi cập kê, tên khốn vô tích sự quốc sư đó tính cho ta một quẻ, nói ta là hồ yêu chuyển thế, hồng nhan họa thủy, đã định trước là sẽ hại nước hại dân, cho dù không xui xẻo, thì cũng là khắc phu khắc tử, thế là không có một người văn võ nào ở Ân quốc dám cưới ta cả.
Không triệu được phò mã, ta cứ ở không vậy bốn năm, sau khi trở thành lão cô nương, thì bị phụ hoàng “anh minh tuyệt đỉnh” của ta tặng cho Tề Nghiên.
Đều nói hồng nhan họa thủy, thì ra ma ma nuôi ta cũng nói, dáng vẻ xinh đẹp này đối với ta chỉ sợ là mầm tai họa, nhưng ai biết được trong họa sẽ có phúc thì sao?
Ví dụ như bây giờ, ta có thể trở thành hoàng hậu, khẳng định là có công lao của thân xác này rồi.
Giang Ninh Dao đã dám ruồng bỏ ta, “Thật tự phụ, nếu nói về tướng mạo, muội vẫn thích kiểu của Thục phi hơn, có điều tính cách nàng ấy kì kì á, muội quả thực không thể hòa hợp được.”
Cuối cùng còn nhiều chuyện với ta: “Muội nghe nói á, Lương gia bọn họ vẫn luôn không an phận. Không phải gần đây Thục phi đắc sủng sao? Muội nghe nói chuyện này không tránh khỏi có liên quan với đệ đệ nàng ấy.”
Đệ đệ của Lương Tri Ý, nghe nói là một người có tham vọng, vốn dĩ đã bị giáng chức thành thường dân rồi, nhưng không biết làm thế nào mà tiến vào quân đội được, trong việc bình định bạo loạn gần đây đã lập được không ít chiến công, bây giờ có thể được coi là một thiếu tướng nghiêm trang rồi.
Ta vừa gãi cằm của Phá Mạt Bố, vừa cảm thán: “Một câu chuyện rất nghị lực.”
Giang Ninh Dao liếc nhìn ta, “Này, tỷ không có suy nghĩ gì sao?”
“Suy nghĩ gì?”
Muội ấy dùng khuỷu tay huých vào ta, “Không phải lúc trước tỷ được sủng nhất sao? Bây giờ Bệ hạ đã lâu như vậy chưa tới tìm tỷ rồi…”
Ta phảng phất như nhìn thấy Tiểu Thúy, rất là bất lực, “Hậu cung không phải là như vậy sao? Lo lắng nhiều làm gì, chi bằng ăn được ngủ được còn hơn, ta nói đúng không, Phá Mạt Bố?”
Phá Mạt Bố: “Meooo…”
Ta gật đầu, “Muội xem, nó cũng đồng ý với suy nghĩ của ta.”
Giang Ninh Dao: “…”
Buổi tối lúc đi ngủ, ta vẫn còn nghĩ đến Tề Nghiên, không khỏi hỏi Tiểu Thúy: “Bao lâu rồi Bệ hạ chưa tới chỗ chúng ta?”
“Hơn một tháng ạ.” Tiểu Thúy giật mình, “Nương nương sao người lại hỏi vậy ạ? Không phải phát sốt rồi đó chứ?”
Ta vỗ vào tay muội ấy, buồn cười nói: “Muội mới phát sốt, càng sốt càng không biết trên dưới rồi.”
Nhưng mà sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, nửa đêm hiếm khi ta tỉnh giấc, chỉ cảm thấy vô cùng nóng, rờ rờ một chút, có người đang ôm ta, ngay lập tức bị dọa mất cả hồn, “Ai?”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng quen thuộc, mang theo chút cười nhạo, “Làm nàng tỉnh hả? Thật là hiếm có.”
“Bệ hạ? Không phải tối nay người ở lại Thính Vũ Hiên sao?” Ta nhìn cửa sổ mở một nửa, ta thở ra một hơi, “Bệ hạ trèo cửa sổ vào à?”
Hắn lại chẳng ngượng ngùng gì, “Ừm. Sao lại tỉnh? Nằm mơ hả?”
“Bị nóng quá nên tỉnh,” Ta rất thật thà, nói rồi còn đẩy đẩy hắn, “Bệ hạ, người áp sát quá rồi…”
Cả một người toàn mồ hôi tí nữa lại phải đi tắm rồi, quá là mệt luôn.
Tề Nghiên ngược lại vòng tay ôm chặt eo ta, thuận thế còn véo một phát, “ồ” một tiếng, “Xem ra gần đây Hoàng hậu của Trẫm sống rất tốt.”
Ta cảm thấy ngữ khí của hắn lạnh lạnh, giống như là tâm tình không tốt, nên đã đùa một chút: “Có thể là vì thần thiếp đã ăn con gà mái rồi, khá là bổ cơ thể.”
Hắn thật sự đã cười mỉm, vùi vào cổ ta cắn một cái.
Hắn cắn hơi mạnh, ta vô thức “Ưm” một tiếng, liền cảm thấy cả người hắn nóng hơn.
“Ân Nhiêu.” Hắn hiếm khi gọi tên của ta, gọi xong thì lại không nói gì nữa.
Ta cảm thấy có chỗ nào đó đang biến đổi, nhỏ giọng gọi hắn: “Bệ hạ?”
Hắn siết chặt ta lại không cho ta động đậy, hơi nghiến răng, “Im lặng!”
“Oh.”
Thế là ta không nói nữa, cũng không động đậy nữa.
Cái gọi là tâm tĩnh tự nhiên tịnh, dần dần, ta cũng không cảm thấy nóng nữa, cứ thế chìm vào giấc ngủ với tiếng thở của Tề Nghiên.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Thúy nói, không có gặp Bệ hạ.
Chắc là sáng sớm Tề Nghiên lại trèo cửa sổ trở về Thính Vũ Hiên rồi.
Lúc này ta chỉ muốn nói: thật sự biết giày vò người mà…
Thế là đến khi Tề Nghiên lần nữa trèo cửa sổ vào làm ta thức giấc, ta nhịn không được mà than thở: “Bệ hạ, người hoàn toàn không ngủ, phải không?”
Hắn nắm lấy cằm của ta, ánh mắt nguy hiểm, “Không muốn Trẫm đến?”
“Không phải, Bệ hạ đến lúc nào cũng được, có điều động tác có thể nhỏ một chút được không…”
Nửa đêm bị làm ồn tỉnh giấc, thật sự rất khó chịu.
Hắn vẫn không bỏ qua, “Vậy nàng có muốn Trẫm đến không?”
Khao khát sống của ta nổi lên, “Rất muốn, vô cùng muốn, nằm mơ cũng muốn Bệ hạ đến.”
Hắn nhếch khóe môi, rõ ràng là không tin, nhưng tâm trạng tốt lên một chút, thậm chí còn mượn gió bẻ măng, “Vậy ngày nào Trẫm cũng sẽ đến.”