Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 109: Ẩn Tình



Suốt cả một đêm Chỉ Ni đã không chợp mắt được một khắc nào. Nàng cứ ngồi thẫn thờ ở bàn trà, trong lòng vẫn ôm chặt lấy chiếc ào choàng đỏ thẫm mà chưa một lần buông ra. Chỉ trong một đêm ngắn ngủi mà bao nhiêu hồi ức đều hiện rõ trong đầu. Lần đầu tiên gặp nhau rồi đến lúc hắn vật vả với cơn đau do chất độc hoành hành, khi ấy cũng chỉ có nàng ở bên cạnh tận tụy ngày đêm; rồi đến ngày từ biệt, những tưởng chẳng bao giờ gặp lại nữa thì hắn lại xuất hiện ngay trong tầm mắt, trao gửi cho nàng bông hoa dại và những lời yêu thương; những ngày ở Kinh thành xô bồ, náo nhiệt, lúc gặp hoạn nạn đều là hắn đưa tay về phía nàng, đây cũng có lẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất mà nàng đã khắc cốt ghi tâm.

Những tưởng chừng ấy năm trôi qua, hắn sẽ chọn quyền lực và trở thành người đứng trên muôn người, một tay nắm gọn cả một nước đại cường để vang danh tứ bể. Nhưng không ngờ một nam nhân khô khan, ngày ngày chỉ biết động đến binh đao như hắn lại là người nặng tình vô đối. Chỉ vì muốn được cưới Chỉ Ni mà không ngại dấy binh thể hiện khí thế, tạo tiền đề để các nước chư hầu lẫn láng giềng uy hiếp Thành Vu. Đây cũng là lỗi lầm của Chỉ Ni khi rượu mời đến cửa lại không muốn uống, cuối cùng lại nhận lấy một chung rượu phạt, gả đi như thế này chẳng khác nào hoà thân. Tuy nhiên, vào lúc ấy thì nàng có thể làm được gì. Chỉ muốn nam nhân kia không phải chịu thêm khổ sở mà nào ngờ hắn lại là một người quá ư cố chấp.

Quỳ ở bên ngoài Kim Loan điện đã hai canh giờ mặc cho Hốt Tu luôn khuyên nhủ Chỉ Ni cứ đợi ở Tây điện vì Hoàng đế phải nghị luận chính sự cùng các vị đại thần. Tuy nhiên, Chỉ Ni biết mọi chuyện thành ra thế này đều xuất phát từ bản thân mình nên chỉ có quỳ ở đây mới khiến thâm tâm phần nào thôi day dứt. Thành Vu trở thành con mồi béo bở trong mắt bao nhiêu người cũng chỉ vì nàng cứ ôm mãi sự cố chấp và lòng ích kỷ khi biết bản thân rất khó mang hậu tự, với sức ép của Hoàng gia thì chắc chắn sẽ nạp phủ thiếp cho Lê Dực Định. Thà rằng bản thân không thấy sẽ không đau, để hắn cưới một thê tử khác, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hốt Tu đã đứng bên cạnh Chỉ Ni một lúc lâu, sắc mặt lo lắng đã nhăn nhó lại từ bao giờ. Thể trạng của Chỉ Ni không tốt, nếu nàng có mệnh hệ gì thì cái đầu của hắn cũng không thể giữ được. Thấy nàng cứ quỳ mãi mà không có dấu hiệu lung lay, hắn sốt sắng nói:

- Lệnh cô! Xin lệnh cô hãy đến Tây điện nghỉ ngơi, nếu bệ hạ biết được thì sẽ không vui vẻ chi cả.

- Ta không sao!

Chỉ Ni vẫn một mực quỳ trước cửa điện. Biết rõ mọi lỗi lầm cũng từ nàng mà ra. Chính vì sự ích kỷ của mình đã khiến tiền triều rối rắm, Thành Vu phải đối mặt với biết bao thế lực xung quanh đang cố vây hãm, cả nhân dân cũng sống trong lo sợ.

[Cạch!]

Nghe tiếng mở cửa, Hốt Tu vội vã chạy vào bên trong. Các thái giám vừa mở cửa thì chư vị đại thần cũng bước ra từ bên trong điện. Thấy nàng đang quỳ ở trước, họ đều quỳ xuống hành lễ.

- Chúng thần vấn an lệnh cô!

- Chư vị đại nhân miễn lễ!

Chỉ Ni gật đầu rồi lại nhìn chăm chăm vào bên trong điện. Cùng lúc này vừa hay Hốt Tu cũng đã chạy ra, gấp gáp nói:

- Bệ hạ cho truyền lệnh cô vào bên trong.

Bạch Hạc quỳ ở bên cạnh đưa tay đỡ Chỉ Ni đứng dậy. Do thân thể đã yếu ớt, lại còn phải quỳ suốt mấy canh giờ nên chân đã không đứng vững, suýt nữa là ngã đến nơi. Chỉ Ni phải siết lấy tay của Bạch Hạc rồi lững thững đi vào bên trong. Dẫu đã được trang điểm kỹ càng nhưng thần sắc lại không được tươi tắn, nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ những nét mệt mỏi đang hằn lên mỗi lúc một nhiều.

Vào bên trong điện, vừa dừng chân trước mặt Hoàng đế thì nàng đã quỳ xuống hành lễ.

- Nhi thần vấn an phụ hoàng.

Hoàng đế đứng dậy, vội vàng đi đến trước mặt, hai tay ghì lấy đôi vai đỡ nàng đứng lên.

- Con không khỏe thì đừng quỳ lâu. Ban toạ.

- Nhi thần tạ ân phụ hoàng.

Hốt Tu đặt một chiếc ghế bên cạnh trường kỷ. Hoàng đế ngồi xuống trường kỷ trước còn nàng thì ngồi xuống ghế sau. Chỉ vừa ngồi xuống thì Hoàng đế đã lên tiếng trách cứ:

- Thể trạng không tốt, tại sao con không đến Tây điện để chờ? Quỳ ở bên ngoài như vậy chẳng phải sẽ càng thêm bệnh hay sao?

- Nhi thần biết bản thân mình có tội, ngày hôm nay đến đây cũng vì muốn thỉnh tội với phụ hoàng.

Hoàng đế thở dài. Biết rõ điều gì khiến lòng nàng thêm phiền muộn. Người cũng không muốn ép buộc Chỉ Ni vì muốn bù đắp lại quãng thời gian sống lưu lạc bên ngoài. Có thể nói những ân sủng dành cho nàng trước đây chưa từng có tiền lệ. Cũng chưa có một vị trưởng công chúa nào phải trải qua những chuyện như thế này.

- Chỉ Ni, bên nhà Qui Nam chưa bao chừ có ý định từ bỏ. Lê Dực Định cũng làm tất cả mọi cách chỉ vì muốn cưới con. Nếu như con không muốn cũng chẳng sao, Thành Vu ta cũng là một nước đại cường thì hà cớ chi phải nhún nhường với hắn. Khó khăn trước mắt cũng là tạm thời, tự phụ hoàng xử trí được.

- Phụ hoàng! Chính phụ hoàng cũng biết rõ là không thể giải quyết được. Nhi thần biết phụ hoàng luôn yêu thương, bao bọc nhi thần. Nhưng nhi thần không thể vì bản thân mà mặc kệ bách tánh, mặc kệ Thành Vu đang bị uy hiếp bởi bấy nhiêu thế lực.

Nói đến đây, Chỉ Ni lại quỳ xuống khấu đầu chạm đến đất, tiếp lời:

- Là nhi thần bất hiếu. Vì mình mà khiến phụ hoàng và hoàng mẫu bận lòng, còn khiến bao nhiêu người phải sống trong khổ sở.

Chỉ Ni biết lúc này chỉ còn cách gả đi thì mới êm xuôi mọi chuyện. Nếu không gả, chọn cách quyên sinh thì có thể Lê Dực Định sẽ phát điên mà san bằng cả Thành Vu. Nàng không muốn chiến tranh nổ ra, càng không muốn ai phải đổ máu chỉ vì mình.

- Chỉ Ni… - Hoàng đế không nói thành lời.

Đôi mắt đã từ khi nào ngấn lệ. Chỉ Ni cúi đầu tam bái hành đại lễ.

- Xin phụ hoàng hãy cho nhi thần được toại nguyện. Xin phụ hoàng hãy gả nhi thần đến Qui Nam.

Nhìn ái nữ trước mắt khiến Hoàng đế không khỏi đau lòng. Ý của người cũng không muốn gả nàng đi xa. Nếu là người xa lạ thì có thể Hoàng đế sẽ cương quyết hơn nhưng đây lại là người mà Chỉ Ni đem lòng yêu thương từ lâu nên phần nào cũng khiến người dao động. Không phải không có cách chống trả, chỉ là thời gian giải quyết trong bao lâu. Về phía Lê Dực Định thì Hoàng đế không sợ vì biết chắc mẩm rằng hắn sẽ không dấy quân xâm lấn. Chỉ sợ các nước chư hầu không thể vững lòng rồi lại bị láng giềng nhiễu loạn khiến tiền triều rối rắm mà thôi.

Hoàng đế nhắm hai mắt trong bất lực.

- Con đứng dậy trước đi. Phụ hoàng muốn xem tình hình như thế nào. Nếu được thì hai năm nữa, mãn tang Thạc Hoà đế rồi hẵng tính.



[Cạch!]

- Chiếu tướng!

Lê Dực Định đặt một quân cờ xuống trước cái nhíu mày của Lê Thạch Thành. Một tay phẩy quạt, hắn ta bật cười rồi nói:

- Lại thua rồi! Quả thực, thứ chi chú cũng biết, xuất chúng hơn người thực không sai.

- Đây là do anh thấy.

Lê Dực Định sắp lại những quân cờ, tiếp lời:

- Chơi một ván nữa không?

- Đương nhiên rồi! Ván này ta phải thắng.

Lê Thạch Thành cũng sắp xếp lại cờ để bắt đầu ván mới. Kể từ khi Lê Đông Hoạt lên ngôi thì đây là lần đầu tiên cả hai mới được ngồi lại, thảnh thơi chơi cờ và thưởng trà. Những lúc trước kia mỗi lần gặp mặt thì đều bàn tính phải lôi kéo ai, bày ra kế gì, nên chặn ở đâu tránh hành sự của phe phái đối nghịch. Quả thực trong đầu lúc nào cũng căng thẳng vô cùng.

Vừa đánh một quân cờ, Lê Dực Định vừa nói:

- Cách đây hai hôm ta có đến Đại Tông Chính. Dư Mạnh, hắn ta xem ra đã cảm nhận được quãng thời gian mà Lương Khoác bị giam cầm ở hành cung.

- Hắn ta làm bao nhiêu điều thương luân bại lý, một mình vẽ ra vô số chuyện đẩy Lương Khoác vào con đường cùng. Có ngày hôm nay cũng là do nhân quả. Ngay cả mấy trăm mạng người lớn nhỏ ở Định Phong, gây thù chuốc oán chi với hắn mà phải thiêu rụi cả một thôn. Nghiệp báo để đâu cho hết.

Lê Thạch Thành không hề mảy may một chút. Từ sắc thái đến câu từ đều chẳng thương tiếc gì cho Lê Dư Mạnh. Từ nhỏ họ đã như nước với lửa, khi trưởng thành lại càng trở nên căng thẳng hơn. Mặc dầu Lê Dư Mạnh luôn ngấm ngầm hành sự nhưng đối với người yếu thế như Lê Thạch Thành thì hắn ta luôn tỏ ra lấn lướt công khai ngoài mặt.

- Hoàng tổ mẫu đến lúc này vẫn chưa nguôi giận. Còn không nhanh chóng lập đại vương phi để hành đại lễ với người thì chẳng còn cơ hội chi cả. Vả lại, chú không nối ngôi cũng tốt. Nếu thật là vậy thì Dư Mạnh sẽ còn được hoành hành thêm vài năm.

Lê Dực Định khẽ cong nhẹ khoé môi, đáp:

- Vốn dĩ thánh ý của hoàng khảo cũng là như vậy. Biết bao nhiêu lần hoàng tổ mẫu muốn ta lập đại vương phi nhưng đều bị hoàng khảo gạt bỏ. Vả lại, ta không muốn thê tử của mình có số phận như mẫu phi hoặc trở thành người như Liễu thị.

- Chú không phải lo cho thê tử, mà là lo cho nữ nhân kia.

Lê Dực Định ngước mắt nhìn nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lê Thạch Thành. Cả hai không nói gì, lại tiếp tục ván cờ còn dang dở. Dẫu có ra sao thì Lê Thạch Thành vẫn tốt hơn hắn gấp bội phần. Trước khi gặp nạn thì đã sớm có được một trai hai gái. Còn hắn đến bấy giờ còn chưa thành thân thì lấy đâu ra hậu tự.

Không ai nói với ai một lời nào nữa. Nụ cười của Lê Thạch Thành cũng mang quá nhiều hàm ý sâu xa. Trong khi Lê Dực Định cứ mãi nghĩ rằng Thạc Hoà đế không có ý cho hắn kế thừa Hoàng vị, nhưng nào hay biết bên trong còn có ẩn tình. Từ đầu Lê Thạch Thành đã nhìn ra được tâm tư, càng biết rõ Lê Dực Định thích hợp làm một Đại vương ung dung tự tại hơn là giam bình trong bốn bức tường cao vời vợi. Điều đó chẳng phải thấy rõ qua tình cảm mà hắn dành cho Chỉ Ni hay sao? Không ràng buộc theo khuôn mẫu Hoàng gia. Không cần ai phải chống lưng hay dựa dẫm. Ngay từ đầu hắn đã gầy dựng lên từng nấc thang vững chắc cho tiền đồ của mình, thêm cả việc nắm giữ binh quyền như nắm được cả thiên hạ. Chính vì lẽ ấy nên Lê Thạch Thành đã có chủ ý ngay từ đầu. Khi được triệu gọi hầu sự bên cạnh long sàn của Thạc Hoà đế vào những lúc cuối đời thì hắn đã biết thế cục hoàn toàn do mình định đoạt. Vả lại, hắn cũng muốn trả lại món nợ ân tình, trả món nợ mà Lê Dực Định đã trao để hắn có cơ hội rửa hận thù cho thân mẫu.

[Hãy nhớ lời trẫm, giang sơn này nhất định… Nhất định phải để thập nhất kế thừa. Phải… Truyền lại ngôi báu cho thập nhất.]