Pháo khói vừa nổ đã giăng kín mịt mù. Vốn là một tướng lĩnh nên Lê Dực Định am hiểu rất rõ về các loại pháo dược, không những vậy mà còn biết chúng được lấy từ đâu.
Loại pháo này không những tạo ra lớp khói dày đặc mà còn chứa cả hơi cay. Nếu không cẩn thận mà hít vào thì bao nhiêu độc tố sẽ dần tích tụ ở trong phổi và phá hoại lục phủ ngũ tạng. Tiếp xúc một thời gian sẽ khiến người ta bị thổ huyết.
Rất may là hắn rất rành về vũ khí cùng pháo dược nên dễ dàng tránh được trường hợp này. Tuy nhiên bị khói cản trở là điều không thể tránh khỏi.
Mặc cho trước mắt đầy khói trắng mù mịt, Lê Dực Định vẫn giật dây cương thúc ngựa lần theo dấu vết bánh xe mà đuổi theo. Hai mươi ba năm trước đã mất đi phẫu phi, một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời nhưng hắn lại không thể bảo vệ. Vậy nên ngày hôm nay hắn nhất định phải bảo vệ được Chỉ Ni, bảo vệ nữ nhân mà mình yêu thương nhất.
Xích Ảnh và Bạch Hạc cùng Kiêu Anh quân vừa lúc đã xử lý xong sơn tặc. Một số còn sống thì bí mật áp giải về Kiêu Quân Sở để chờ cơ hội “quăng lưới ra bắt cá”.
Tận dụng lúc không có ai để ý, Xích Ảnh nhấc bổng Bạch Hạc lên rồi vận khinh công len lỏi qua cánh rừng để lần theo dấu vết đến chỗ Chỉ Ni.
Hai người đi thẳng đến phía trước thì thấy có một đám khói kỳ lạ, từ xa đã nhận biết được một mùi hôi nồng nặc khó ngửi. Một tay đưa lên che nửa mặt, tay còn lại che giúp Xích Ảnh, Bạch Hạc nói:
- Là diêm sinh, tuyệt đối không được hít vào.
Mặc kệ đám khói nồng nặc và cay xè hai mắt, Xích Ảnh chỉ biết lúc này cần phải đưa Chỉ Ni an toàn trở về cố hương. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy Bạch Hạc, dùng toàn bộ sức lực để có thể di chuyển được nhanh nhất.
Tiến lên thêm một đoạn thì bắt gặp Lê Dực Định đang thúc ngựa phi nước đại theo dấu bánh xe còn hằn trên đất. Bạch Hạc vỗ tay vào vai ra hiệu cho Xích Ảnh chạy chậm lại.
Dừng chân trên một cành cây, Xích Ảnh khó hiểu hỏi:
- Tiểu thư còn chưa biết nguy hiểm ra sao, ta không phải nên nhanh chân đi tìm à?
Bạch Hạc lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo Lê Dực Định:
- Không thể! Chúng ta đã bị kẹt lại với đám sơn tặc đương nhiên sẽ chậm hơn Lê Dực Định rất nhiều. Bây giờ hắn đang điều tra về thân thế của chúng ta, vậy nên trước khi đưa được tiểu thư hồi hương thì không được manh động.
- Nên làm gì tiếp theo bây chừ?
- Ngươi nhắm mình có thể nhanh hơn hắn không?
Xích Ảnh gật đầu chắc nịch:
- Chắc chắn!
- Vậy chúng ta hãy đến đó trước, quan sát tình hình rồi tìm cách cứu tiểu thư đi. Nếu có thể làm gọn gẽ thì sẽ không ai tìm được tung tích của tiểu thư nữa.
Hiểu ý của Bạch Hạc, Xích Ảnh một lần nữa nhấc bổng nàng ấy rồi dùng hết tốc lực lao nhanh về phía trước. Nhiệm vụ duy nhất của họ đến đây chính là bảo vệ Chỉ Ni và đưa nàng hồi hương được an toàn.
Người Thành Vu có sự tín nhiệm cao và cả sự tự tin, trung thành cũng rất cao. Nếu như nhiệm vụ lần này thất bại thì họ sẽ tự kết liễu mình dưới lưỡi gươm Thánh Thế. Đây là lưỡi gươm sắc bén được đặt ở tòa thành cách cung điện Thành Vu gần trăm dặm. Mỗi lần quần thần bị hãm hại, vu oan hoặc không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ tự mình kết liễu ở nơi đó. Đây chính là cách để họ chứng minh bản thân mình trong sạch và trung thành.
Cỗ xe ngựa dừng lại trước một ngôi miếu hoang. Nơi đây đã được Đường Hoa Hoài bố trí từ đầu nên người canh phòng không ít.
Bước xuống xe, Đường Hoa Hoài liếc mắt nhìn Chỉ Ni nằm bất động bên trong và nói:
- Đưa ả vào trong trói lại, nhớ canh phòng cho thật kỹ.
[Dạ!]
Đường Hoa Hoài biết chắc chắn sẽ có người đến đây giải cứu nhưng bây giờ đã có Chỉ Ni trong tay thì chẳng còn sợ sệt gì cả. Vả lại Chỉ Ni chỉ là người may mắn cứu Lê Dực Định, không hề có liên can hay đe doạ đến triều đình, vậy nên có sự hiện diện của nàng ta hay không cũng không ai để ý.
- Ngươi! Đi ra ngoài đó thám thính tình hình, là ai đến cũng phải cấp báo với ta.
[Dạ!]
Ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, Đường Hoa Hoài không nói thêm lời nào, cứ như vậy mà suy nghĩ vài điều sâu xa. Ngày hôm đó gặp Lê Dư Mạnh tuy không lâu nhưng nàng đã nhận ra được con người của hắn không hề đơn giản. Tuy nhiên đây là làm ăn cùng có lợi. Chỉ là không ngờ người đi bên cạnh Chỉ Ni lại có thân thủ bất phàm, nếu nàng không tính toán sâu xa, tự mình động thủ thì kết thúc quá dễ dàng rồi.
Không bao lâu sau tên thuộc hạ chạy vội vào, sắc mặt cắt không còn một giọt máu.
- Tiểu thư! Tiểu thư!
- Có chuyện chi?
Hẳn thở dốc:
- Là… Là Đại vương! Là Bình Lâm Nguyên soái.
- Cái chi?
Đường Hoa Hoài đứng bật dậy. Hai tay đan vào nhau rồi đi qua đi lại trong nỗi bất an.
Làm sao Lê Dực Định có thể biết được nơi này? Làm sao có thể biết Lưu Chỉ Ni đang ở đây? Không được! Chiến lực của Lê Dực Định mạnh ra sao có lẽ ai cũng biết. Hắn hoàn toàn đánh bại được quân đội hùng mạnh của Tế Linh vì vậy những con người nhỏ nhoi ở đây cũng không là một cái đinh gì. Tốt nhất là Đường Hoa Hoài phải tìm lời để cho hắn hạ hỏa trước đã.
Đầu cứ mãi đau nhức không thôi. Đau đến mức trước mắt đã hoàn toàn mờ mịt. Chỉ Ni từ từ mở mắt thì thấy trước mặt có vài bóng đen mờ ảo. Đến khi nhìn thật kỹ mới biết là người canh gác ở đây.
Hai tay bị trói ra sau lưng nên bây giờ đã hoàn toàn tê buốt. Nàng thở từng nhịp mạnh, thân thể yếu ớt cố gượng dậy xem sao.
Một trong những tên kia thấy Chỉ Ni đã tỉnh dậy thì đi đến. Lúc nàng đang cố ngồi dậy thì hắn đã dùng một lực nhẹ xô vào bả vai khiến nàng nằm về chỗ cũ. Bàn tay thô ráp vỗ nhẹ vào má, hắn nhếch khoé môi:
- Khôn hồn thì ngoan ngoãn nằm ở đây, dám chống cự thì toi mạng đó.
Cả người yếu ớt, thêm lực đẩy của hắn khiến Chỉ Ni vì đau đớn mà nhăn nhó mặt mày. Biết rõ không thể tranh luận với bọn chúng nên nàng đã lẳng lặng tìm cách hòng thoát thân. Bất chợt Chỉ Ni nhớ ra Đường Hoa Hoài đã đi cùng mình, không biết có bị bắt đi hay không nên rất lấy làm lo lắng.
Nhìn xung quanh một lượt thì lấy dưới chân bàn Phật có vô số mảnh sứ, có lẽ từ bình hoa đã vỡ. Nhận thấy có thể tận dụng để cắt dây thì nàng cố gượng ngồi dậy, từ từ lùi ra sau.
Những tên này chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài qua khe hở suốt, không biết có gì ở đó nhưng có lẽ bọn chúng đang nơm nớp lo sợ. Có thể vì chuyện này nên đã bớt chú ý đến nàng.
Nhặt một mảnh vỡ vừa tầm tay, Chỉ Ni cố cứa dây thừng đang siết chặt cổ tay mình. Tuy nhiên vì không thấy được nên đôi khi còn cứa vào tay, nàng cảm nhận rõ rệt đang không ngừng tuôn máu. Nhắm chặt hai mắt cố chịu đựng, bản thân nên tự giải thoát cho mình, nàng không thể dựa vào bất kỳ ai hay chờ đợi người nào đó đến ứng cứu.
Tiếng vó ngựa ngày một gần khiến ai nấy cũng đều kinh sợ. Xa xa lấp ló một bóng nam nhân vạm vỡ trên con An Phiêu Mã, bên hông còn vắt một thanh bảo kiếm luôn kề sát bên hắn lúc ra sa trường.
An Phiêu Mã vừa đến trước ngôi miếu hoang, Lê Dực Định đã giật dây cương khiển nó dừng lại. Trước mắt hắn là Đường Hoa Hoài, tuy nhiên chưa từng có ấn tượng nên không hề nhận ra.
Lê Dực Định xuống ngựa, hai chân dang rộng bằng vai. Dáng vóc to cao lực lưỡng, khuôn mặt góc cạnh không một cảm xúc nào. Đôi mắt sâu hoắm quét một lượt xung quanh rồi dừng lại ở Đường Hoa Hoài, hắn rút kiếm, lưỡi kiếm sáng bóng chĩa xuống đất, song song với chân.
Không kềm được lửa giận, chất giọng trầm trầm của hắn vang lên:
- Chỉ Ni đang ở đâu?
- Đại… Đại vương…
Bị khí thế của hắn áp đảo khiến Đường Hoa Hoài run rẩy nói không thành lời.
- Thần nữ bái kiến Đại vương.
Đường Hoa Hoài vừa hành lễ đứng dậy thì Lê Dực Định đã vung kiếm, kề lưỡi sắc lạnh ở bên cổ nàng ta rồi gằng giọng:
- Thả nàng ấy ra!
Đường Hoa Hoài sợ đến xanh cả mặt mày, không ngừng lấp bấp.
- Đại… Đại vương đừng manh động. Lưu Chỉ Ni ở trong tay thần nữ, nếu người… Người dám ra tay thì nàng ta chưa chắc bảo toàn tánh mạng… Được đâu.
[Tên kia! Không được uy hiếp tiểu thư.]
Một trong những tên thuộc hạ vung đao lao về phía Lê Dực Định. Nhưng nhanh như cắt, hắn dùng một chiêu mà đã cắt ngang cổ của tên kia.
Tên thuộc hạ chết không nhắm mắt dưới chân Đường Hoa Hoài, máu me be bét khiến nàng ta càng thêm khiếp đảm mà không ngừng lùi lại phía sau, bàn tay cũng đưa lên che nửa mặt để không phải phát ra tiếng kêu hốt hoảng.
Những tên thuộc hạ khác đều bước lên phía trước, tỏ rõ ý muốn bảo vệ Đường Hoa Hoài.
Lê Dực Định khinh thường nhìn từng tên một. Không nói không rằng mà lập tức lao vào trận chiến.
Nhận thấy tình hình rối rắm lúc này thích hợp để lẻn vào bên trong. Ở phía sau bụi rậm, Bạch Hạc và Xích Ảnh nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu. Ai làm việc nấy.
Bạch Hạc nhặt đá ném ra xa, thu hút sự chú ý của đám người canh gác song tự lấy thân mình làm mồi nhử để chúng đuổi theo. Xích Ảnh nhân cơ hội đám người canh gác đã thưa bớt thì tìm đường lẻn vào ngôi miếu.
Bên trong có tất thảy ba người. Chúng đều đang quan sát tình hình ở bên ngoài mà không chú ý Chỉ Ni ở sau lưng.
- Ngươi…
Một tên vừa quay đầu nhìn Xích Ảnh, chưa kịp nói trong câu thì đã bị con dao mèo sắc bén đâm vào tim một nhát. Hai tên kia nhẹ động tĩnh thì quay người lại, đồng thời bị Xích Ảnh bẻ cổ chết tươi mà không kịp kêu lên.
Cùng lúc Chỉ Ni vừa cứa đứt sợi dây thừng, sức lực cạn kiệt kèm máu ở cổ tay không ngừng tuôn khiến bản thân hoa cả mắt. Khi nàng suýt ngã xuống thì may thay Xích Ảnh đã nhanh chân chạy đến ôm lấy bả vai giữ lại.
- Tiểu thư! Người không sao chứ?
- Ta… Ta không sao!
Bên ngoài vang lên vô số tiếng của các thanh kiếm va vào nhau. Chỉ Ni thở từng hơi nặng nề, hướng mắt nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt.
- Là tiếng gì vậy?
Rời khỏi vòng tay của Xích Ảnh, Chỉ Ni gắng gượng đứng dậy để xem sao. Hình như vừa rồi qua khe cửa có thể nhìn thấy được một dáng vẻ quen thuộc.
Xích Ảnh chắn tay phía trước ngăn cản.
- Tiểu thư! Người không nên ra đó.
Gạt tay hắn, Chỉ Ni vẫn cố bước về phía trước. Tuy đó chỉ là một cái bóng mờ ảo nhưng nàng chắc chắn bản thân đã không nhìn lầm.
Cánh cửa vừa mở cũng là lúc âm thanh của cuộc hỗn chiến vừa rồi cũng ngừng lại. Trước mắt Chỉ Ni là vô số người đã nằm xuống với mùi máu tanh nồng nặc. Ở trong một góc trước ngôi miếu là Đường Hoa Hoài đang đưa tay ôm lấy đầu, sợ hãi nép mình lẩn trốn.
Giữa đám người kia có một nam nhân đang quay lưng lại với nàng. Dáng vẻ hiên ngang như lúc đầu vừa đến. Lưỡi kiếm bóng loáng song song với chân, trên đó còn có từng giọt máu đang chậm rãi rơi rớt.
Không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt, Chỉ Ni kinh hãi nhỏ giọng gọi:
- Đại… Đại vương…
Vừa nghe được giọng nói quen thuộc thì Lê Dực Định lập tức buông kiếm rồi quay người ra sau. Nhìn thấy dáng người liêu xiêu, y phục xộc xệch của nàng khiến hắn không hỏi đau lòng mà vội vã lao đến ôm chặt lấy.
Càng siết chặt vòng tay, Lê Dực Định càng run lên bần bật.
- Nàng không sao chứ? Chúng có làm gì nàng không?
- Thiếp… Thiếp không sao!
Chỉ Ni oà khóc rồi vùi đầu vào lồng ngực của hắn, vòng tay ôm lấy nam nhân ấy dần siết chặt. Cuối cùng thì hắn vẫn ở đây, cuối cùng thì hắn vẫn luôn dõi theo nàng.
Buông Chỉ Ni ra, Lê Dực Định nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của ngày nào. Tuy nhiên bấy giờ đôi tay mịn màng của nàng đã đầy thương tích, máu tươi cứ tuôn không ngừng.
Nhìn đôi tay đầy máu, hắn nghẹn ngào:
- Không sao! Ta đưa nàng về! Ta đưa nàng về!
Chỉ Ni gật đầu chấp thuận. Tuy nhiên bỗng có một tia sáng vụt qua nơi đáy mắt. Vội đẩy Lê Dực Định ra, một mình nàng đỡ lấy mũi tên bay ra từ bụi rậm ở bìa rừng.