Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 72: Âm Mưu



Cả một thân người đầy rẫy vết thương còn tươm máu lững thững rời khỏi căn phòng mà Chỉ Ni đã ra đi. Gương mặt của hắn không biểu lộ một cảm xúc nào nhưng ánh mắt từ khi nào đã chất chứa vô số bị thương đau đớn.

- Đại vương!

Chờ đợi ở ngoài sân có kha khá người. Thấy Lê Dực Định bước ra thì ai nấy đều quỳ xuống hành lễ.

Lê Dực Định nhìn một lượt rồi ánh mắt dừng lại ở trên người Lưu Thuận. Hít một hơi thật sâu, hắn nặng nề nói:

- Hãy đưa nàng về an táng ở cố hương. Ta sẽ lệnh người hộ tống.

- Đại vương…

Lưu Thuận mở to hai mắt kinh ngạc. Vội vàng đứng dậy chạy xông vào phòng, Bạch Hạc cùng Xích Ảnh cũng vội chạy vào theo.

[Chỉ Ni… Chỉ Ni!?]

[Tiểu thư… Sao tiểu thư lại ra đi vào lúc này kia chứ? Tiểu thư… Tiểu thư…]

Từng tiếng khóc than như ai oán vang vọng ở bên tai khiến thần trí của hắn chợt như điên đảo. Đây có lẽ là một cơn ác mộng sẽ không bao giờ chấm dứt, cơn ác mộng sẽ theo hắn đến suốt cuộc đời này.

Lê Dực Định không thể nói thêm một lời nào, càng biết bản thân không đủ can đảm để nhìn Chỉ Ni thêm một lần nào nữa. Có lẽ sau này chỉ có thể gặp được nàng ở trong mơ và giấc mơ ấy sẽ vô cùng xa vời mà hắn mãi mãi cũng không với tay đến được.

- Đại vương!

Sau lưng vang lên một tiếng gọi. Lê Ngọc Thiền đi đến bên cạnh hắn.

- Theo lời anh, y phục đã may xong rồi.

Phía sau Lê Ngọc Thiền có một thị nữ bưng chiếc khay chứa bộ y phục đỏ thắm được may từ khúc vải mà Lê Dực Định đã mang về từ Kha Mộc. Những tưởng Chỉ Ni vẫn bình an nên hắn muốn gấp rút may cho xong để làm quà tặng cho nàng.

Lê Ngọc Thiền vẫn chưa biết gì, chỉ tùy tiện nói một câu:

- Khúc vải này thực sự rất tốt, Lưu cô nương sẽ thích bộ y phục này thôi.

Gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc nào, Lê Dực Định đưa mắt nhìn bộ y phục lộng lẫy được xếp gọn gàng ở trong khay. Nếu thực sự Chỉ Ni có thể mặc được thì chắc chắn sẽ rất xinh đẹp. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ dịu dàng cùng nụ cười tươi tắn khi nàng khoác lên người bộ y phục ấy.



Sóng mũi mỗi lúc một thêm cay xè, để ngăn giọt lệ tràn mi, hắn nhắm mắt rồi quay đầu nhìn sang hướng khác.

- Mang bộ y phục này xếp vào quan tài cùng nàng ấy, phải xếp thật tỉ mỉ, tuyệt đối không được làm nó bị tung lên.

- Đại vương…

- Khục!

Lê Ngọc Thiền còn chưa nói xong thì Lê Dực Định đã nhào đến phía trước, tay giữ lấy chiếc cột to làm điểm tựa, còn miệng vừa nôn ra một vũng máu tươi.

Hốt hoảng chạy đến bên hắn, thấy vũng máu dưới đất khiến nàng ta dường như thót một nhịp tim. Lê Ngọc Thiền đỡ lấy Lê Dực Định nhưng hắn đã gạt tay ra rồi lại lững thững rời đi, để lại nàng ấy ở phía sau với gương mặt đầy rẫy sự kinh hãi. Có lẽ do mấy ngày trước giúp Chỉ Ni hút máu độc nên bản thân cũng đã ngấm độc phần nào. Thêm cả quỳ ở Tư Nguyên Môn ba ngày rồi lại phải chịu mấy mươi roi khiến thể trạng sụt giảm trầm trọng.

Lê Dực Định rời khỏi Kiêu Quân Sở với tâm can đã hoàn toàn vụn vỡ. Không lên ngựa, hắn thẫn thờ bước trên quãng đường dài dẫn vào Kinh thành. Đi một bước lại nhớ dáng vẻ mảnh mai kia một chút. Đi một bước để nhớ từng lời nói và tiếng cười.

Nhân dân ở khắp nơi hắn đi qua đều quỳ xuống khấu đầu. Ấy vậy mà trong mắt Lê Dực Định chẳng còn gì ngoài con đường dài ở phía trước. Không cảm giác được từng cơn đau đang buốt lấy da thịt, không thấu được những xót xa đang quặn thắt lấy tâm can, không biết mình rồi đây sẽ dừng chân ở nơi nào. Trên con đường đầy nắng gắt cứ như có một cái xác vô hồn đang chậm bước.

Lê Dực Định không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn ấy vào lúc này. Lần đầu gặp mặt, nàng đã bảo vệ hắn bằng chính cả tấm lòng, lần cuối ở bên nhau lại dùng cả tánh mạng để đối đãi với hắn. Tại sao lại sinh ra là người của Hoàng tộc? Nếu chỉ là một người bình thường thì liệu đời này hắn có thể gặp được nàng hay không? Nếu có kiếp sau, mong nàng vẫn là một y sĩ hiền lương thục đức, còn hắn chỉ muốn làm một thư sinh nho nhã bình thường, ngày ngày an yên ở bên nhau mà không gặp bất kể một giông tố. Và nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ giao tánh mạng này cho nàng nắp giữ. Là hắn đã nợ nàng cả một đời, là hắn đã không thể mang đến cho nàng một mái ấm đúng nghĩa.

Dừng chân trước Đại vương phủ, Lê Dực Định vào bên trong cùng lúc đó là Môn phủ đang từ từ khép chặt. Cuối cùng thì cuộc đời của hắn vẫn như vậy. Chỉ có những mất mát và đau thương. Dù cho có cố gắng gấp trăm ngàn lần thì những người mà hắn yêu thương cũng sẽ rời xa mãi mãi và không bao giờ trở lại.



Suốt mấy ngày vẫn chưa có tin gì truyền đến khiến Lê Hoàn Nguyện đứng ngồi không yên. Mặc dù không đồng tình với những gì Lê Lương Khoác đã làm, hai anh em đã lâu không nhìn mặt, nhưng chung quy lại vẫn là máu mủ ruột rà nên không thể trơ mắt nhìn nhau bỏ mạng.

Đi qua đi lại ở tiền sảnh, mỗi khắc trôi qua càng khiến Lê Hoàn Nguyện như ngồi trên đống lửa.

[Bẩm Trung Nhân vương! Có một mật thư được gửi đến.]

Bên ngoài vọng vào tiếng của gia đinh. Lê Hoàn Nguyện ngoắc tay rồi ngồi xuống ghế.

- Vào đi!

Tên gia đinh đi vào đưa cho hắn một bức thư được lấy từ một con bồ câu ở trong vườn.

- Dạ bẩm, đây là thư mà nô tài đã lấy từ con bồ câu ạ.

- Bồ câu?



Lê Hoàn Nguyện mở thư ra đọc. Càng đọc càng không tin tưởng mà nhíu chặt đôi mày. Rõ ràng Đường Hoa Hoài đã bị điên loạn thì sao có thể gửi thư cho hắn kia chứ?

- Chẳng phải Thanh Huyện chúa đã không còn tỉnh táo ư? Bị nhốt trong phủ Quận công mà vẫn có thể gửi thư cho ta thế này.

- Dạ, có lẽ đây chỉ là vỏ bọc để bảo vệ mà thôi. Nô tài nghe nói Khiêm Hòa Đại vương đã tâu với Bệ hạ chuyện Lưu Chỉ Ni bị sơn tặc phục kích, mà vụ này do Thanh Huyện chúa là người phía đứng sau bày mưu.

- Ngươi cho người đi tra bút tích xem có phải của Thanh Huyện chúa không. Nếu thực là như vậy thì Thanh Huyện chúa này đã không muốn thập nhất lang sống sót nữa. Đến lúc đó xem như bổn vương thuận nước đẩy thuyền.

[Cạch!]

Đặt một quân xuống bàn cờ, Lê Dư Mạnh nhướng một bên mày mỉm cười đắc ý.

Lê Lương Khoác bị giam lỏng ở hành cung. Đường Hoa Hoài đã nổi cơn điên loạn. Còn Lê Dực Định thì không cần phải nói đến, vì tình mà thần hồn điên đảo, mất đi Chỉ Ni thì sự kiêu dũng vốn có cũng lụi tàn theo.

Quyết định không đánh trực diện như hắn thật quá tốt, cứ đi một vòng để họ tự đấu đá lẫn nhau còn mình ở ngoài vừa không vấy bẩn lại còn hưởng bao nhiêu là phúc lợi. Vả lại Lê Dư Mạnh lại càng không sợ Lê Lương Khoác khai ra mình. Mỗi lần bàn luận đều viết vào giấy rồi đốt đi, hoàn toàn không có chứng cứ. Nếu Lê Lương Khoác khai ra mà không có chứng cứ để chứng minh thì tội càng chồng thêm tội. Điều giản đơn này ắt hẳn hắn cũng sẽ biết.

Còn Lê Hoàn Nguyện, nếu như hắn thật sự mang hai tên kia ra trước mặt Hoàng đế thì rất có khả năng cao cũng bị liên lụy vào chuyện này. Tự ý điều tra khi chưa xin thánh chỉ cũng là một tội danh không nhỏ. Nhưng thời gian để cứu Hoàng hậu và Lê Lương Khoác không còn nhiều, chắc chắn Lê Hoàn Nguyện sẽ chọn cách mạo hiểm. Đó cũng là lý do Lê Dư Mạnh chọn khi Hoàng hậu đã bị xử trí thì mới ra tay.

Phan Hoa Châu dừng bước bên cạnh Lê Dư Mạnh. Tay nhẹ phẩy quạt vài cái, nàng ta nũng nịu chu đôi môi mềm.

- Chàng lại mê mẩn bàn cờ này rồi, không hề nhớ đến thiếp.

- Nàng cũng biết rõ mỗi lần tính toán thì ta đều phải chơi cờ kia mà.

Lê Dư Mạnh cưng chiều vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt. Bàn tay ranh mãnh cũng khẽ lướt dọc xuống eo.

- Ngày mai ta muốn đi thăm cửu lang đôi chút, phải nhờ đến nhạc trượng rồi.

Mỉm cười thích thú, Phan Hoa Châu ôm lấy cổ của Lê Dư Mạnh, còn đưa tay lướt dọc sóng mũi của hắn song nhẹ nhàng nói:

- Chàng là hiền tế khiến phụ thân nở mặt nở mày, đương nhiên chàng muốn chi thì người đều thu xếp chu toàn cả.

- Cũng đều nhờ vào nhạc trượng và hiền thê như nàng.

Lê Dư Mạnh ôm lấy Phan Hoa Châu vào lòng. Khoé môi đã nhếch lên đắc ý. Đối với hắn thì chẳng có thứ gì tồn tại mãi mãi ngoài lợi ích của bản thân. Cũng may rằng Phan Hoa Châu rất được việc, còn rất biết cách dỗ dành. Bằng không sao hắn lại giữ nàng ta bên cạnh suốt hơn mười năm nay, hưởng bao nhiêu là sủng ái như vậy.