Chuyện Chỉ Ni bị đau đầu hoàn toàn không được truyền ra ngoài, ngay cả Cấm quân đi tìm Hạ Tuyết Đàm cũng phải lên đường trong âm thầm lặng lẽ. Trong thời gian này Hoàng hậu không rời tẩm cung của nàng nửa bước. Chỉ Ni nhìn Hoàng hậu sai bảo cung nữ và thiện phòng mà chóng hết cả mặt. Hết phải ăn thứ này bồi bổ rồi đến uống thuốc kia. Mới mấy ngày thôi mà nàng đã cảm nhận được bản thân tròn ra thấy rõ.
[Đây! Căn dặn thiện phòng nấu thứ này rồi cho trưởng công chúa uống trước khi đi ngủ.]
[Dạ!]
Nàng thở dài, gọi:
- Hoàng mẫu!
Hoàng hậu ngồi xuống trường kỷ bên cạnh nàng không ngừng vuốt ve, lo lắng hỏi:
- Sao rồi? Con bị làm sao đó?
- Con đã không sao nữa rồi mà. Hoàng mẫu đừng lo lắng quá.
- Làm sao mà ta không lo được. Con nói thật cho Hoàng mẫu nghe, con có mang thứ chi lạ về Cung sau khi ra ngoài không?
Chỉ Ni suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu phủ nhận. Có lẽ đã xảy ra chuyện gì nên cả Phượng Nghi Cung mới bị lục soát, ngay cả chứng đau đầu của bản thân, không dễ dàng gì mà Quốc sư lại đến thay vì Ngự y cả. Chắc chắn có khuất tất, nàng sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành của chuyện này.
Hoàng hậu gật nhẹ đầu:
- Sau này có chi cũng phải nói cho Hoàng mẫu biết, không được chịu đựng một mình có biết không?
- Dạ!
Chỉ Ni gật đầu rồi lại hỏi:
- Hoàng mẫu, con là trưởng công chúa quanh năm sống trong Cung, tại sao có người lại nói con sống bên ngoài chứ? Còn nói con không hiểu quy tắc nữa.
Nghe đến đây Hoàng hậu chợt biến sắc trong đôi chút nhưng rồi lại mỉm cười dịu dàng:
- Là ai nói linh tinh với con vậy? Con là trưởng công chúa, là Hoàng nữ của Bệ hạ thì sao có thể sống bên ngoài. Nói cho Hoàng mẫu nghe đi, Hoàng mẫu nhất định sẽ xử lý hắn vì dám ăn nói nhăng cuội.
- Dạ không sao đâu! Con đã xử lý rồi.
Nàng mỉm cười đến tít cả mắt. Tuy rằng ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng đã có vài tính toán. Chắc chắn chuyện này có vấn đề nên sắc mặt của Hoàng hậu vừa rồi không giống như bình thường. Có lẽ nàng phải tự mình điều tra chứ không thể dựa vào một ai được.
Ở lại với Chỉ Ni thêm một lúc rồi mới quay lại tẩm cung của mình. Vừa về đến tẩm cung thì Hoàng hậu đã ngồi xuống trường kỷ với sắc mặt tức giận đến đỏ ửng. Năm đó Chỉ Ni hồi Cung khi vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, Định Tư đồ đã tâu rằng nàng có tình cảm sâu đậm với một nam nhân và Bạch Hạc cùng Xích Ảnh đã xác nhận điều đó. Cũng vì chuyện này mà họ người bị giảm bổng lộc, người thì chịu đại hình. Ban đầu đã nói rất rõ không được để Chỉ Ni có tư tâm nhưng họ lại không làm đúng chức trách.
Mọi người sợ rằng Chỉ Ni về Cung vì nhung nhớ ý trung nhân mà sinh ra u uất mang tâm bệnh vào người. Cũng phải bàn bạc rất lâu mới quyết định để nàng dùng Vu linh tà cổ với điều kiện không nhắc lại hay nhìn những vật quan trọng trong quá khứ. Mấy năm sống trong yên bình tưởng chừng đâu mọi thứ đã trôi qua nhưng nào ngờ lại để chất độc kia có cơ hội phát tác.
Còn người kia là ai? Chẳng phải Hoàng đế đã hạ chỉ tất cả đều không được nhắc đến chuyện Chỉ Ni không sống ở Hoàng cung sao? Dám nói với nàng như thế đúng là gan to bằng trời.
Cung nữ thân cận dắt theo cung nữ khác đi vào, nàng ta bưng tách trà đặt lên bàn song kính cẩn:
- Lệnh bà, trà đã pha xong rồi ạ.
Nuốt không trôi cơn tức, Hoàng hậu dằn tay xuống bàn rồi chỉ ngón trỏ về phía Phượng Nghi Môn ra lệnh:
- Ngươi đi điều tra ngay là tên nào đã nhắc đến chuyện Chỉ Ni rời Cung cho bổn cung, tra được rồi thì tát cho tên đó thật mạnh, tát đến khi nào không thể nói nữa thì thôi.
- Dạ, nô tì đi ngay.
Hoàng hậu phiền não áp tay vào trán. Hạ Tuyết Đàm đâu phải muốn tìm là tìm được, không những vậy mà còn là một trong những loại thảo dược cổ của Thành Vu. Nếu như không thể tìm ra được thì chắc chắn sẽ gây ra đại hoạ như lời của Quốc sư đã nói.
Năm đó Hoàng đế mười sáu tuổi được chỉ hôn với Hoàng hậu vừa mới mười lăm. Không lâu sau đó Hoàng đế được tấn phong Thân vương, trong số các Hoàng tử cũng chỉ có mỗi mình người được tấn thăng chức vị. Dù Tiên đế không lập Trữ quân nhưng với tước vị đó thì ai cũng ngầm hiểu đây là người sẽ kế thừa Hoàng vị tương lai. Vì biến cố loạn lạc mà phải đến năm Hoàng hậu hai mươi mốt tuổi mới hạ sinh Chỉ Ni, vừa hai tháng tuổi thì Tiên đế đã triệu kiến vào Cung và chính tay người đã khắc lên vai của nàng ấn ký đặc biệt chỉ dành cho Trưởng công chúa.
Ít lâu sau Tiên đế qua đời, Thái hậu muốn tranh quyền nên quản rất chặt người quanh Thiên Minh Các. Vì chuyện này mà khiến vô số người vô tội mất mạng. Thái hậu ra tay tàn bạo không chừa một người nào, những ai đối nghịch đều hại đến mức gia quyến tiêu tán. Hoàng đế khi ấy đã là Tân đế nhưng quyền lực trong tay không nhiều, ngai vàng vẫn chưa ngồi vững. Không có cách nào lấy được Ấn ngọc quốc tỷ và lo sợ Chỉ Ni sẽ bị ám hại nên mới lệnh Định Tư đồ đưa nàng đi thật xa, tìm một nơi an toàn để trú ẩn, tránh cơn loạn lạc.
Không ngờ cuộc nội loạn lại kéo dài hơn mười lăm năm khiến lê dân bách tánh sống trong cảnh lầm than. Khi Thái hậu dấy quân đánh vào Kinh thành khiến nhân dân căm phẫn đồng lòng đứng về phía Hoàng đế và nổi dậy chống lại phe đối nghịch.
Ngày ấy bầu trời Thành Vu mịt mù đầy khói lửa, trên khắp các con hẻm, nẻo đường không đâu là không có máu tươi. Dù quân triều đình đã cật lực bảo vệ nhưng thi thể bách tánh vô tội lại nhiều không đếm xuể.
Cuối cùng cuộc nội chiến kết thúc. Hoàng đế ra lệnh tử hình Thái hậu cùng những quan viên, tướng sĩ dẫn đầu cuộc nội chiến, tất cả đều bị bêu đầu thị chúng ở cổng thành. Không lâu sau đó Hoàng đế cho dựng Hữu Ân Tự và tượng đài ở phía Đông Nam để tưởng nhớ vô số người dân đã đứng dậy đấu tranh vì chính nghĩa. Hằng năm, cứ đến mùng chín tháng Chạp là Hoàng đế và Hoàng hậu lại đến Hữu Ân Tự tự tay mình dâng hương tế bái vong linh những người đã ngã xuống cùng quần chúng nhân dân.
Thành Vu trải qua mười mấy năm nội chiến và bây giờ vẫn đang trong trạng thái hồi phục nên rất thận trọng trong việc đối ngoại. Không những đang đứng giữa hai thế lực lớn là Qui Nam và Tế Linh mà còn phải giải quyết thư cầu hôn của Tây An nữa. Lo những chuyện đó chưa xong lại xảy ra chuyện của Chỉ Ni nên Hoàng đế đã không ít đau đầu.
Thanh Kim Điện.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống bàn rồi đi qua đi lại. Nhìn các quan viên đang đứng trước mặt song hỏi:
- Thạc Hoà đế có ý như vậy, các ái khanh thấy thế nào?
Hộ bộ thượng thư vòng tay phía trước, tâu:
- Khởi bẩm Bệ hạ, theo như thần thấy với khí thế của Qui Nam hiện nay sẽ có khả năng lăm le đến Thành Vu ta mà quân lương của ta bấy chừ không đủ chống trả. Thay vì luôn cảnh giác với họ thì chi bằng ta mở cửa Nam Tây Nam để ký một giao ước ngầm, bá tánh cũng được sung túc.
Công bộ thượng thư phản bác:
- Bẩm Bệ hạ, làm vậy chẳng khác chi chúng ta công khai đối đầu với Tế Linh. Bấy lâu nay Tế Linh vẫn luôn là quân thiện chiến, so với Qui Nam càng hung bạo hơn gấp mấy lần. Tế Linh bị Qui Nam đánh chiếm ba thành trì đã mang không ít phẫn uất, nếu ta mở cửa Nam Tây Nam thì sẽ khiến Tế Linh phẫn nộ mà nhằm vào ta. Hiện Qui Nam vẫn chưa lăm le đến thì ta nên giữ mối quan hệ hòa hảo với Tế Linh vẫn tốt hơn nhiều.
[Nói vậy thì chúng ta khác chi rùa rụt cổ. Quốc khố hiện đang cạn kiệt nên phải mở cửa Nam Tây Nam chứ.] - Hộ bộ.
[Mở cửa rồi Tế Linh đánh chiếm, cũng chính ngài vừa nói quân lương không đủ thì sao chống trả đây?] - Công bộ.
[Ngài chỉ lo việc xây dựng thì sao biết được quốc khố nên chi tiêu vào đâu. Vì không đủ quân lương nên phải mở cửa Nam Tây Nam giúp bá tánh kiếm tiền, cải thiện đời sống rồi lúc đó còn đóng sưu thuế mới tăng quốc khố.] - Hộ bộ.
[Các ngài chỉ lo nói về quốc khố và quân lương nhưng quan trọng là ta vẫn đang thiếu một số tướng lĩnh. Bây chừ đường nào cũng không chống đỡ được.] - Hình bộ.
[Vậy thì ngài phải có chức trách chiêu mộ tướng sĩ chứ, nói ở đây chẳng phải rất buồn cười sao?] - Lại bộ.
[Trọng trách của ta cần ngài ở đây lên tiếng hay sao? Chiêu mộ tướng tài dễ dàng thì ta cũng không cần phải than thở.] - Hình bộ.
[Cả Thành Vu ta chẳng lẽ chẳng tìm thêm được một người nào? Đó là do ngài chưa suy tính kỹ càng mà thôi.] - Lại bộ.
[Chúng ta là quan võ cầm thương kiếm xông pha chiến trường, đối đầu với muôn vạn nguy nan, một văn giai như ngài thì hiểu được chi chứ? Thay vì ở đây móc mỉa ta thì nên tìm cách giải ưu cho Bệ hạ đi kìa.]
Các quan viên đang nói chuyện mở cửa Nam Tây Nam nhưng rồi lại lái sang chuyện quân lực song cãi nhau không ngừng. Những chuyện này đối với Hoàng đế không xa lạ tuy nhiên đã phải suy nghĩ cách giải quyết lại còn nghe họ chí choé chói cả tai nên đã quát lên:
- Đủ rồi! Trẫm gọi các khanh đến là để cãi nhau hay sao?
Tất cả đồng loạt quỳ xuống:
- Bệ hạ bớt giận!
Hoàng đế thở hắt một hơi, không ngừng đi qua đi lại. Việc này phải thương lượng với Lê Dực Định xem nếu mở cửa Nam Tây Nam thì Thành Vu sẽ có thêm lợi ích gì. Bằng mọi cách phải ngăn chặn chiến tranh. Nếu lại xảy ra chiến loạn thì chịu khổ đầu tiên chính là lê dân bá tánh.