Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 9: Châm Cứu



Sau khi Lê Dực Định dẫn đội quân quay về từ thao trường thì lại cũng các tướng lĩnh bàn bạc chính sự ở lều Nguyên soái thêm mấy canh giờ. Tuy đã đợi rất lâu nhưng may thay trong quãng thời gian ấy thì Chỉ Ni cũng đã sắc xong siêu thuốc.

- Lưu cô nương, Nguyên soái cho gọi cô đến lều trại của ngài.

Một người binh sĩ vừa nhận được lệnh đã đến báo ngay với Chỉ Ni.

Nhận được tin báo, Chỉ Ni vội lấy chén thuốc vừa được sắc xong đi hướng về phía lều trại. Lều bên kia dùng để bàn bạc chính sự còn lều này là lều riêng để Lê Dực Định nghỉ ngơi. Thông thường không có lệnh của hắn thì bất kỳ ai cũng không được đặt chân vào cả.

Chỉ Ni đứng trước lều, đầu hơi cúi thấp xuống và nói:

- Bình Lâm nguyên soái, dân nữ đã sắc xong thuốc rồi.

Lê Dực Định cất chất giọng trầm ổn vọng ra:

- Vào đi!

Lính gác nghe được câu đó nên rất nhanh chóng vén vải bạc cho Chỉ Ni đi vào.

Bên trong căn lều rộng lớn lại không bày trí quá nhiều vật dụng. Chỉ đơn giản là bàn ghế, giường ngủ, còn có một chiếc giá to đỡ lấy thanh kiếm vô cùng đẹp mắt.

Lúc này Chỉ Ni nhìn thấy bóng lưng của Lê Dực Định đang quay về phía mình. Quả thật dáng vóc của hắn rất cao to, có vẻ như nàng chỉ đứng đến vai của hắn.

- Dân nữ xin bái kiến Nguyên soái.

- Miễn lễ!

Lê Dực Định cởi chiếc áo choàng, lưng vẫn quay về phía Chỉ Ni.

Quay người nhìn lại thì thấy nàng cứ khép nép, đầu lại cúi gằm. Hắn không nói một lời nào mà ngồi xuống chiếc giường thô cứng, ánh mắt ngấm ngầm quan sát nữ nhân kia.

Lúc bấy giờ hắn mới có thể nhìn rõ được Chỉ Ni trông như thế nào. Gương mặt mỹ miều, đường nét sắc sảo, sắc vóc cũng xem như khuynh nước khuynh thành, hoàn toàn không có một nét nào giống nữ nhân Qui Nam cả. Thảo nào Dương Hựu sanh lòng nghi hoặc cũng không sai.

- Lưu cô nương, trước tiên là nên làm gì?

- Bẩm Nguyên soái, người uống trước chén thuốc này rồi cởi áo ra cho dân nữ châm cứu.

Chỉ Ni bưng chén thuốc đến trước Lê Dực Định, đầu vẫn cúi gằm, không dám ngẩn lên.

- Mời cô nương uống trước một ngụm.

Lê Dực Định đúng là hành sự kỹ lưỡng. Là một Nguyên soái, hắn không cho phép bản thân mình đặt niềm tin vào bất kỳ ai.

Không hề do dự mà hớp một ngụm. Vị đắng của thuốc cứ sộc lên khiến Chỉ Ni không khỏi nhăn nhó mặt mày.

Trông thấy Chỉ Ni đã uống, lúc này Lê Dực Định mới cầm lấy chén thuốc, một hơi uống cạn sạch, đôi tay cũng cởi dần bộ giáp trụ trên người.

Lê Dực Định càng cởi, Chỉ Ni càng cúi gằm mặt không dám nhìn. Nếu như không phải vì cần chữa trị cho hắn thì cả đời này, ngoài phu quân ra, nàng không thể nhìn thân thể của bất kỳ ai cả.

Sau khi hắn đã nằm xuống giường thì Chỉ Ni mới lấy bộ kim châm cứu ở trên bàn và đi đến gần, đương nhiên từng chiếc kim đều được kiểm tra cặn kẽ.

Ngay lúc này nàng mới có thể nhìn thấy phần lưng rám nắng, đôi vai rộng săn chắc của một nam nhân.

Chiếc cổ dài vừa đủ, đôi bờ vai rộng rãi tạo nên một cảm giác vô cùng vững chãi, cơ tay và cả tấm lưng to săn chắc đến độ khiến đối phương choáng ngợp. Làn da ngăm đen, rám nắng cùng vô số vết thương lớn nhỏ ở lưng như càng khắc hoạ lên một bức tranh sống động.

Chỉ cần nhìn như thế thôi cũng đủ biết là người thường xuyên luyện võ. Theo nhận định của riêng Chỉ Ni thì Lê Dực Định đã sỡ hữu một cơ thể rất tuyệt vời.

- Dân nữ xin phép bắt đầu.

Chỉ Ni nhẹ nhàng cầm từng chiếc kim lên rồi chậm rãi đưa vào các huyệt đạo trên cơ thể. Dựa theo những gì mình đã học, càng lúc kim châm lên càng nhiều.

- Lưu cô nương, đến bây giờ bổn tướng vẫn muốn nghe một câu nói thật lòng. Cô không biết nơi đây đang binh biến loạn lạc hay sao?

Vừa châm cứu cho Lê Dực Định, Chỉ Ni vừa nhẹ nhàng đáp:

- Đương nhiên dân nữ biết, đây cũng là lần đầu dân nữ được đi một chuyến xa nhà.

- Ý là?

- Dân nữ từ nhỏ chỉ sống với cha. Năm ấy mẹ sanh ra dân nữ khi đã ở tuổi tứ tuần vậy nên do khó sanh mà mất. Gia quyến đơn chiếc nhưng cha là một danh y nên cũng dư dả được chút đỉnh. Do là nữ nhân nên hết thảy việc nặng nhọc cha đều giành làm, dân nữ chỉ ở nhà học y thư, thêu thùa may vá.

Thật sự ở trong thôn thì Lưu Thuận là người có của ăn của để phải tính là đứng nhất đứng nhì. Do nghề thầy thuốc rất ít ai làm, mà không phải muốn làm là làm được. Tay nghề chữa trị của Lưu Thuận cũng cao nên danh tiếng càng được đồn đại xa trăm dặm.

Vậy nên tuy nhà đơn chiếc nhưng Chỉ Ni chưa phải sống cực khổ ngày nào.

- Thế thì tại sao hôm nay lại ở đây?

Chỉ Ni mím nhẹ đôi môi hồng:

- Hôm qua dân nữ đã nói với người rồi. Dân nữ đi hái thuốc giúp cha, không may bị lạc và gặp phải sơn tặc. Dân nữ cũng không biết làm sao mà mình có thể chạy trốn đám người đó với một đoạn rất xa. Đến khi được Hữu tiên phong tìm thấy thì trời cũng đã chập tối.

Từng câu từng chữ của Chỉ Ni thốt ra tròn vanh vách, không giống với một người đang nói dối một chút nào.

- Đó cũng là lần đầu tiên dân nữ nhìn thấy người khác bị xử tử, đến bây giờ nghĩ lại vẫn luôn canh cánh ở trong lòng.

Đúng là suy nghĩ non nớt của thiếu nữ vừa đôi tám. Chỉ Ni cứ nói vô tư những gì mình nghĩ trong đầu, còn Lê Dực Định lại bất giác nhếch nhẹ hai khoé môi. Mặc nhiên hắn vẫn không trả lời thêm gì dù là nữa chữ.Tình thế lúc này chẳng khác nào ở bên cạnh đang có một chú vàng anh không ngừng líu lo ríu rít.

Bất chợt nhớ ra những gói hàng của tay buôn cũng được mang đến. Chỉ Ni biết bản thân không thể giữ mãi chúng ở nơi này nên đành bạo gan hỏi:

- Nguyên soái! Dân nữ có thể thỉnh cầu người một chuyện không?

- Nói đi!

Lê Dực Định nhắm hờ hai mắt. Thái độ dửng dưng một cách lạ kỳ.

Chỉ Ni trông thấy vậy thì lập tức lùi xa hắn vài bước rồi quỳ xuống dập đầu:

- Thân phụ của tiểu nữ không thể chữa bệnh khi không có thuốc, dân nữ lúc này cũng không thể mang thuốc về. Khẩn xin nguyên soái cho binh sĩ mang số thuốc ấy đến thôn Định Phong cho thân phụ.

Hai mắt vẫn cứ nhắm hờ như ngủ. Lê Dực Định cứ trầm ngâm suy nghĩ mà không nói một lời nào.

Hiện giờ Chỉ Ni đang ở trong quân doanh thì có chạy đằng trời cũng không thoát. Nếu có biến động xảy ra thì cũng có thể bắt làm con tin.

Chiến loạn nguy nan. Hắn không những phải chống giặc ngoài mà còn phải phòng thù trong khi người của Hoàng thái tử đã ngấm ngầm động thủ. Vẫn chưa xác thực được chuyện nữ nhân kia nói. Cũng không biết là gian tế hay là người của Hoàng thái tử. Trước mắt hắn chỉ biết không thể để nàng xảy ra bất trắc gì.

Ngày tháng còn dài. Đã bước vào quân doanh thì sống chết của nàng đều do hắn định đoạt.

- Được!