Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 92: Lên Đường Đến Lập Sơn



Đã mấy ngày trôi qua nhưng Chỉ Ni vẫn cứ mê man không dứt, sắc mặt mỗi lúc lại một thêm tái đi. Thân thể liên tục đổ mồ hôi trong khi Thành Vu nằm trong vùng ôn đới với bốn mùa rõ rệt, đây còn là lúc trời vào đông nên tuyết đã bắt đầu rơi lất phất ở bên ngoài.

Mấy ngày qua Hoàng hậu cứ túc trực ở bên cạnh Chỉ Ni không rời nửa bước. Hết lau người rồi lại chườm khăn, làm tất cả mọi thứ bất kể điều gì cũng được, chỉ cần có thể xua đi những phiền não trong lòng mình. Đang mãi ngắm nhìn Chỉ Ni cứ mê man thì bỗng nhiên có một cánh tay gì lấy vai của Hoàng hậu ôm chặt. Vừa nhìn sang thì thấy Hoàng đế ở bên cạnh, Hoàng hậu không kềm được nước mắt đang chực trào bờ mi, nắm chặt tay người, đầu cũng khẽ tựa vào lồng ngực. Giá như có thể quay lại ngày ấy thì nhất định Hoàng hậu sẽ không bao giờ cho Quốc sư dùng Vu linh tà cổ lên nàng. Tất cả những gì xảy ra đều do bản tính ích kỷ của người mà ra cả.

Nhìn Hoàng hậu đang dần kiệt quệ khiến Hoàng đế không khỏi đau lòng. Siết chặt tay người, Hoàng đế khẽ an ủi:

- Đã mấy ngày không ngủ, hay là nàng về tẩm cung nghỉ ngơi trước đi. Xích Ảnh đang ở dãy Lập Sơn tìm Hạ Tuyết Đàm, với tài năng của hắn thì sẽ tìm được nhanh thôi.

Hoàng hậu nhìn Hoàng nữ mà nghẹn ngào:

- Thần thiếp làm chi còn tâm trí mà nghĩ cho bản thân mình nữa chứ. Bệ hạ! Hay là người để thiếp đến Lập Sơn đi, không tự tay hái được Hạ Tuyết Đàm thì thiếp mãi mãi cũng không an lòng.

- Nàng là Quốc mẫu, nếu nàng có mệnh hệ chi thì lòng dân ắt sẽ bất an.

- Đúng! Thần thiếp là Quốc mẫu nên càng phải vì Hoàng nữ của mình mà không màng hiểm nguy. Bệ hạ! Đến cả đứa con mà thần thiếp đứt ruột sanh ra còn không thể bảo vệ được thì làm sao bảo vệ cho lê dân bách tánh?

Hoàng hậu càng khóc nấc, bàn tay siết chặt lấy Long bào. Năm đó Chỉ Ni còn chưa đầy một tuổi mà phải để Định Tư đồ đưa đến một nơi xa để tránh nội chiến loạn lạc, giờ đây đã hồi hương nhưng ngoài danh vị trưởng công chúa cao quý ra thì nàng có gì kia chứ? Không tình yêu, không ký ức, đến cả khoảnh khắc khôn lớn của mình cũng không nhớ được một chút nào. Để cứu lấy Thành Vu, để bảo vệ ngôi báu khỏi tay phe đối nghịch mà một đứa trẻ chưa được một tuổi phải gồng gánh trọng trách trên vai. Nếu không phải vì nàng là trưởng công chúa, là người duy nhất có ấn ký do Tiên đế để lại thì cuộc đời đã không diễn biến như thế này.

Tát Đại Nguyên đi vào điện với tâm thế thất thần, ánh mắt dán chặt vào nữ nhân đã mê man suốt mấy ngày qua. Quả thực từ nhỏ hắn không được lớn lên cùng nàng, cho đến tận ba năm trước mới biết mặt chị cả của mình khi là thiếu nữ đã xinh đẹp ra sao. Dẫu là vậy nhưng từ lúc bé xíu thì Hoàng hậu đã luôn nhắc về đứa con gái đầu lòng, còn luôn căn dặn hắn sau này phải bảo vệ nàng thật tốt. Đôi khi Đại Nguyên còn vô tình thấy Hoàng hậu ở trên tường thành, mắt hướng về Qui Nam mà rươm rướm đôi dòng lệ. Ngày Chỉ Ni hồi Cung có lẽ là ngày hắn thấy được nụ cười tươi tắn thực sự của Hoàng hậu. Người không còn u uất dù trước đó lúc nào cũng tạo vỏ bọc kiên cường để tránh gièm pha của người đời, người cũng biết mình là Quốc mẫu nên càng phải mạnh mẽ để làm điểm tựa cho muôn dân. Hắn biết mình ngồi ở ngôi vị Hoàng thái tử này vẫn chưa xứng đáng so với những gì Chỉ Ni phải gánh chịu, vậy nên chẳng còn gì hơn là phải tìm bằng được Hạ Tuyết Đàm để giải chất độc đang ngấm ngầm phát tác. Hắn muốn mình phải cứu được người chị gái ruột rà này. Hắn muốn bằng mọi cách phải giữ được nụ cười trên môi Hoàng hậu.

Quỳ xuống trước Hoàng đế và Hoàng hậu, Tát Đại Nguyên khấu đầu.

- Nhi thần khẩn thiết xin phụ hoàng toại nguyện. Chị cả bây chừ đã trong tình thế hiểm nguy, nhi thần thân là em trai nên không thể khoanh tay đứng nhìn. Xin phụ hoàng hãy cho nhi thần dẫn quân đến dãy Lập Sơn tìm Hạ Tuyết Đàm cứu chị cả.

Hoàng đế nhìn đích tử rồi lại nhìn Hoàng nữ vẫn đang bất tỉnh. Từng hơi thở nặng nề càng khiến tẩm cung rộng lớn chợt ảm đạm hơn phần nào. Suy nghĩ một hồi lâu, Hoàng đế chậm rãi đi đến trước mặt Tát Đại Nguyên, dùng cả hai tay ghì lấy đôi vai đỡ hắn đứng dậy. Từng cẫu chữ thốt ra không thôi nghẹn ngào:

- Lên đường bình an!

- Nhi thần sẽ sớm tìm được Hạ Tuyết Đàm. Chắc chắn sẽ nhanh thôi, mong phụ hoàng và hoàng mẫu đừng lo lắng.

Tát Đại Nguyên mỉm cười rồi nhanh chân chạy đi mất.

Dãy Lập Sơn quanh năm phủ đầy tuyết trắng, không những vậy mà còn có vô số vách đá cheo leo. Cái lạnh buốt cắt da cắt thịt còn kinh khủng hơn ở dưới đồng bằng gấp vạn lần. Không sợ con đường phía trước khó đi, chỉ sợ trời đất không dung hòa. Hoàng đế lo rằng đông người kéo nhau lũ lượt lên đỉnh Lập Sơn sẽ khiến thần thánh nổi cơn thịnh nộ. Ngàn năm qua luôn tương truyền rằng dãy Lập Sơn là nơi cư ngụ của Ôn Mã Phất Ngân Giang nên bách tánh vẫn luôn tôn thờ, xem Ông như là Tiên tổ của họ. Tuy nhiên ngần ấy năm qua chưa một ai có thể lành lặn khi trở về từ đỉnh núi. Có người nửa tỉnh nửa mê, có người què quặc, có người lại bị liệt toàn thân, sống mà như chết. Chính vì lẽ đó mà bao năm nay nhân dân vẫn truyền tai nhau rằng Ôn Mã Phất Ngân Giang đã nổi cơn phẫn nộ khi có người lạ bén mảng đến nơi cư ngụ của mình.



Đã trôi qua mấy ngày nhưng chẳng có cách nào để gặp Quốc sư và vả chuyện Chỉ Ni bị ngất cũng hoàn toàn được giấu kín. Suốt mấy ngày lo lắng cho nàng mà bản thân như đang ngồi trên đống lửa, Lê Dực Định đã tìm tất cả mọi cách nhưng mọi thứ cuối cùng vẫn là một con số không.

Dừng chân lại trước y quán. Lê Dực Định nhìn y quán nhỏ nhoi với ánh mắt muôn phần ngờ vực. Linh cảm mách bảo rằng vị y sĩ kia không hề tầm thường, thậm chí còn có một số điều kì bí, nhưng ngoài Quốc sư ra thì chỉ có người này mới mang lại hi vọng cho hắn. Bên trong y quán kia lại vắng lặng như tờ, có lẽ do nằm ở cuối đường nên khách khứa đều đến những y quán khác hết cả. Vì suy nghĩ như vậy nên hắn cũng không nghi ngờ gì nhiều, đi vào bên trong, cốt lõi vẫn muốn hỏi về Hạ Tuyết Đàm ở trên đỉnh núi.

Bước vào y quán, Lê Dực Định chẳng thấy chưởng quầy đâu nên đã đảo mắt một vòng nhìn quanh. Đây là lần thứ hai bước vào, cảm giác khác lạ vẫn cứ làm lòng không khỏi lâng lâng, khó tả. Bên ngoài và bên trong khác nhau một trời một vực. Hắn cũng không tỏ điều kì bí kia là gì, nhưng trực giác của bản thân không bao giờ là sai. Chắc chắn nơi này không phải là một y quán đơn giản. Bỗng chốc liếc mắt nhìn ra sau, rồi hắn quay người lại khi thấy vị y sĩ già đang đứng trước bức màn của buồng khám. Lão ấy vẫn không khác chi ngày đầu gặp gỡ, thậm chí sắc mặt còn tốt hơn vạn phần. Thấy lão như vậy, xuất hiện một cách kì dị vô cùng nhưng vẫn không khiến Lê Dực Định có một chút nào gọi là khiếp đảm. Hắn quanh năm chinh chiến từ Bắc chí Nam, sống nơi rừng thiêng nước độc thì có bao nhiêu điều huyền bí mà bản thân chưa từng gặp được. Cái trò bất thình lình này làm gì doạ được một đấng trượng phu như hắn.

Thở hắt một hơi, hắn cất giọng:

- Y sĩ! Gặp được người ở lúc này thực quý hoá.

Vị y sĩ già ngồi xuống bộ ghế gỗ, chậm rãi rót một tách trà, còn môi thì trưng ra một nụ cười khó hiểu. Nhàn nhã hớp một ngụm, vị trà thơm lừng thoang thoảng đang lan tỏa nơi cuống họng khiến lão gật gù hài lòng. Đưa mắt nhìn Lê Dực Định, lão nhàn nhã nói:

- Ba ngày! Ngươi chỉ còn ba ngày để tìm Hạ Tuyết Đàm.

Hắn nhíu mày, bên trái lồng ngực dường như thót đi một nhịp.

- Ý của y sĩ?

Vị y sĩ kia lại hớp một ngụm trà, sắc mặt chẳng hề căng thẳng. Vốn dĩ chuyện Lê Dực Định đến đây một lần nữa đã được đoán trước từ lâu. Hắn không tìm đến đây nữa mới là chuyện khó tin được.

[Cạch!]

Đặt tách trà xuống bàn, lão y sĩ nhàn nhạt nói:

- Lão thân biết ngươi vẫn chưa gặp được Quốc sư. Có điều với thân phận của ngươi mà còn khó gặp như lúc này thì rõ rằng chuyện trong triều đã liệt vào đại sự.

Nói đến đây thì lão đưa bàn tay lên, ngón cái nhịp vào những ngón tay, thoáng chốc tính toán. Thở một hơi dài rồi tiếp lời:

- Trong vòng ba ngày ngươi phải tìm được Hạ Tuyết Đàm và còn một tuần để cứu được người bị dụng Vu linh tà cổ. Không được chậm trễ một khắc.

Trong lòng dường như có một ngọn lửa đang dần nhen nhóm rồi dần dần sục sôi. Hắn bước đến gần lão thêm mấy bước, đôi mày đã chíu chặt như sắp chạm hẳn vào nhau. Không chờ đợi thêm một chút, hắn vội hỏi:

- Vậy Hạ Tuyết Đàm phải tìm ở đâu?

Lão nhìn hắn, chất giọng khẽ khàng:

- Ai cũng tương truyền ở đỉnh cao nhất của dãy Lập Sơn nhưng ta lại không cho là như vậy. Trong y thư cổ đã chép, Hạ Tuyết Đàm mấy năm mới nở một lần nhưng phải nở ở hướng đón được nắng ấm, chỉ khi có ánh nắng mới hấp thụ đủ tinh khí của đất trời, cũng là Hạ Tuyết Đàm tốt nhất. Trên đời này không thiếu người muốn tìm Hạ Tuyết Đàm nhưng chẳng ai biết được những điều được chép trong y thư cổ. Đó cũng là lý do vì sao vô số người đến dãy Lập Sơn tìm Hạ Tuyết Đàm và ở trên đó trong một quãng thời gian dài, rồi lại xuống núi khi thân thể đã không còn lành lặn.

Lê Dực Định không nói gì. Lấy một túi tiền đặt lên bàn rồi vội vã rời đi.

Không đợi được thêm nữa. Nếu như có một hi vọng nhỏ nhoi thì hắn vẫn mong mình sẽ tìm được Hạ Tuyết Đàm để nàng giải trừ độc tố. Rời khỏi y quán là lập tức leo lên một con ngựa Kueya mà hắn đã thuê mấy ngày qua để tiện di chuyển trong Kinh thành. Loại ngựa này có thể chịu được cái lạnh khắc nghiệt chỉ có ở Thành Vu. Dẫu đường xa muôn vàn hiểm trở hoặc có đầm lầy hay bão giông, tất cả những thứ đó đối với hắn đã không còn quan trọng. Cũng không quan tâm trên dãy Lập Sơn phủ bao nhiêu là tuyết trắng, không quan tâm cái lạnh buốt ở đó hoàn toàn xé da cắt thịt, chỉ cần nơi đó có thứ để cứu lấy nàng thì sẽ không bao giờ từ nan. Địa mẫu đã suýt cướp nàng từ tay hắn một lần, giờ đây hắn sẽ không bao giờ để cho Địa mẫu thực sự được toại nguyện.

Dưới bầu trời se se lạnh của Thành Vu. Một nam nhân cưỡi trên một con ngựa đang phi nước đại hướng đến dãy Lập Sơn sừng sững. Chẳng màng đến cơn lạnh buốt không ngừng rít qua từng chân tơ kẽ tóc dẫu đã khoác bên ngoài vài lớp áo dày cộm. Hắn vẫn hiên ngang thúc ngựa chạy tiến về phía trước với ánh mắt kiên định, ngựa lại phi nhanh như muốn xé toạc những cơn gió ù ù đang cản đường.