Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 55



Đại Tráng nhìn thấy Tống Chu Thành bước vào sân huấn luyện, đôi mắt cũng sáng lên.

Hoàn toàn không cần Nguỵ Ngạo Vũ lên tiếng thì Đại Tráng đã đi đến một sàn đấu trong số đó. Hai chân dang rộng ra, chắp tay sau lưng, chờ đợi Tống Chu Thành bước lên.

Hôm qua cậu ta nhất thời sơ ý mà để thua Tống Chu Thành, sau khi trở về doanh trại bị không ít đồng đội cười nhạo.

Đối kháng là chiêu thức lợi hại nhất của cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai giẫm đạp lên mình.

Tống Chu Thành nhìn thấy biểu cảm của Đại Tráng thì cũng biết được hôm nay sẽ không dễ dàng như hôm qua nữa.

Anh thở dài một hơi xong thì vẫn bước lên trên sàn đấu, rồi đưa tay ra mời Đại Tráng ra đòn trước.

Đại Tráng hệt như một con báo săn xông về phía Tống Chu Thành, tốc độ tương đối nhanh, không hề phù hợp với thân hình của cậu ta chút nào.

Tống Chu Thành cau chặt mày lại, khoảnh khắc khi Đại Tráng bắt được cánh tay của anh, tốc độ né sang phải của anh nhanh như chớp, đồng thời cũng đang mở ra một cuộc đấu liên quan đến tốc độ.

Anh mà liều mạng với Đại Tráng thì chỉ có tự mình chuốc khổ, bắt buộc anh phải giống như hôm qua, chọn cách dùng trí thay vì dùng sức.

Cơ thể của Tống Chu Thành rất linh hoạt, tốc độ cũng rất nhanh, mở màn mười phút rồi mà Đại Tráng còn chưa thể chạm vào Tống Chu Thành dù chỉ là vạt áo.

Đại Tráng cũng thoáng bực mình, cậu ta đứng yên tại chỗ mà gào lên với Tống Chu Thành: "Là đàn ông thì dừng lại, quanh minh chính đại đánh với nhau một trận, cậu cứ chạy như vậy gì hay ho gì chứ!"

Ngay lúc Đại Tráng nói chuyện, Tống Chu Thành cảm nhận rõ ràng hơi thở của cậu ta đang vô cùng gấp gáp, vốn dĩ là động tác xông lên phía trước nhưng anh lại chuyển thành động tác giả, dùng tư thế nhanh như cắt xông đến trước mặt Đại Tráng.

Lần này Đại Tráng phản ứng khá là nhanh, cậu ta lập tức thụp người xuống còn siết nắm đấm chuẩn bị tấn công Tống Chu Thành.

Nhưng phản ứng của Tống Chu Thành nhanh hơn, ngay lúc Đại Tráng còn chưa giơ nắm đấm lên thì đã dùng cánh tay đẩy mạnh một cái vào lồng ngực của Đại Tráng, nhìn thấy Đại Tráng mất đi thăng bằng, Tống Chu Thành giơ chân lên đạp Đại Tráng ngã uỵch xuống.

Cùng Đại Tráng ngã xuống đất là âm thanh vỗ tay vang lên nồng nhiệt phát ra từ các binh sĩ xung quanh, còn có vài người tinh nghịch huýt sáo.

Nguỵ Ngạo Vũ để lộ ra biểu cảm hài lòng với Tống Chu Thành, anh ta quay người và căn dặn Triệu Dực Thạch: "Cậu cũng lên đó thử xem."

Nhìn thấy Triệu Dực Thạch lên sàn đấu, Đại Tráng cau chặt mày, cậu ta đành trầm giọng nói với Ngụy Ngạo Vũ: "Tôi vừa mới đánh xong một ván, có thể nghỉ ngơi một lúc không?"

Ngụy Ngạo Vũ lắc đầu, ánh mắt sắc nhọn, giọng nói trầm thấp: "Không sao, bọn họ cũng mới vừa chạy vác nặng xong!"

Nghe thấy Ngụy Ngạo Vũ nói như vậy, ánh mắt Đại Tráng nhìn về phía Tống Chu Thành mang theo đôi phần kinh ngạc, cậu ta tưởng rằng Tống Chu Thành chạy vác nặng xong thì đến đấu đối kháng với cậu ấy ngay chỉ là một lời đồn.

Nhưng không ngờ lại là thật, chạy lâu như vậy mà tốc độ vẫn còn có thể nhanh đến thế, tên Tống Chu Thành này thật sự có chút bản lĩnh, cậu ta thua dưới tay Tống Chu Thành cũng chẳng oan.

Nhưng mà khi cậu ta nhìn thấy Triệu Dực Thạch bước lên sàn đấu, trong ánh mắt Đại Tráng lại hừng hực ý chí chiến đấu, cậu ta có thể thua một lần nhưng tuyệt đối không cho phép bản thân mình thua mãi.

Triệu Dực Thạch vốn định dùng lại cách lúc nãy của Tống Chu Thành, dùng tốc độ tiêu hao thể lực của Đại Tráng, thế nhưng năm phút trôi qua cậu ấy lại cảm thấy thể lực của mình lại không như ý mình muốn, tiêu hao thể lực của Đại Tráng đồng thời cũng tiêu hao thể lực của chính mình.

Triệu Dực Thạch biết rằng không thể như thế được nữa, vậy nên quay người giằng co với Đại Tráng.

Không thể không nhắc đến, Đại Tráng đúng là danh bất hư truyền, cú đấm đánh lên người của Triệu Dực Thạch có thể làm cho cậu ấy lùi xuống tận vài mét.

Triệu Dực Thạch cắn răng đấu với nắm đấm của Đại Tráng, ở trên sàn đấu hai mươi phút, vẫn bị Đại Tráng đánh cho nằm rạp xuống, hơn nữa còn không bò dậy nổi.

Tiếng hoan hô vỗ tay còn nhiệt liệt hơn cả lúc đầu, trong mắt các binh sĩ thì Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch thuộc quan nhị đại*, Đại Tráng mới cùng một phía với bọn họ.

Đại Tráng bị Tống Chu Thành đánh bại, thể diện của bọn họ cũng không giữ được. Cũng may thay Đại Tráng lại đánh bại được Triệu Dực Thạch, lấy lại chút mặt mũi cho bọn họ.

Người thứ ba lên sàn đấu là Ngụy Quân Vũ, nhìn thấy cánh tay săn chắc của Đại Tráng, Nguỵ Quân Vũ chỉ cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Ngay lúc Đại Tráng xông lên đánh cậu ta, cú đấm còn cách gương mặt của Ngụy Quân Vũ chưa đến mười cen-ti-mét thì cậu ta nghĩ cũng không cần nghĩ chợt ngã nhào xuống đất.

Sau đó thì không đứng lên nữa.

Đại Tráng ngơ ngác, nói chuyện cũng ngắt quãng: "Lúc nãy tôi... tôi đánh trúng cậu ta rồi sao?"

Một binh sĩ vây quanh trong số đó khẽ chau mày: "Hình như... đánh trúng rồi thì phải, chứ không sao cậu ta lại ngã xuống vậy?"

Đại Tráng còn có chút nghi hoặc: "Nhưng mà tôi cảm thấy mình còn chưa đánh trúng cậu ta mà!"

Ngụy Ngạo Vũ ở dưới sàn đấu ánh mắt lộ ra đôi phần ngao ngán, anh ta bước lên trên sàn đấu, dùng chân đá Nguỵ Quân Vũ đang nằm ở trên nền đất, trầm giọng nói: "Được rồi, đừng làm mất mặt nữa, đi thôi!"

Nghe thấy Ngụy Ngạo Vũ nói vậy, Ngụy Quân Vũ bèn lập tức bò dậy còn khom lưng cúi người với Đại Tráng, thể hiện sự cảm ơn: "Đa tạ chỉ giáo."

Đại Tráng liếc nhìn bóng Nguỵ Quân Vũ rời khỏi, rồi lại nhìn xuống đôi tay của mình, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình đã luyện được công phu cách sơn đả ngưu* rồi à?

Sân xạ kích.

Hôm qua Tống Chu Thành đã nâng súng suốt cả một buổi chiều, hôm nay chợt phát hiện một kỳ tích đó là khi anh cầm súng lên thì tay không còn run nữa rồi.

Phát súng thứ nhất trúng vào vòng bảy điểm, sau đó là năm điểm, sáu điểm, bảy điểm... Mặc dù không có phát súng nào trúng vào vòng mười điểm nhưng không ngờ mỗi lần bắn ra anh đều bắn vào bia đạn. Tống Chu Thành rất hài lòng với việc này.

Nguỵ Quân Vũ vẫn còn ở một bên lặng lẽ quan sát, cậu ta thở phào nhẹ nhõm, cậu ta còn tưởng Tống Chu Thành lợi hại thế nào, một phát trúng vào vòng tám điểm cũng chẳng có, thì ra cũng chỉ đến thế thôi.

Ngay lúc Nguỵ Quân Vũ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chuẩn bị vươn một tay ra thì nhìn thấy Triệu Dực Thạch cũng cầm súng lên, tiếng của mười phát đạn vang lên, mỗi một phát đạn đều trúng vào vòng mười điểm.

Nguỵ Quân Vũ lẳng lặng thu bàn chân vừa mới tiến lên trước của mình, cúi đầu xuống, lẩm bẩm trong lòng: Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, đừng có nhìn thấy mình!

Nhưng Ngụy Ngạo Vũ sau khi hài lòng gật đầu với Triệu Dực Thạch thì nhanh chóng đưa mắt nhìn Nguỵ Quân Vũ và trầm giọng nói: "Em cũng qua đây thử đi."

Nguỵ Quân Vũ gương mặt đau khổ, giơ khẩu súng lên. Tiếng súng vang lên, vòng tám điểm, vòng bảy điểm, vòng tám điểm, vòng sáu điểm, vòng tám điểm,...

Những phát súng của Tống Chu Thành ở vòng năm sáu bảy thì Nguỵ Quân Vũ lại ở sáu bảy tám, nếu như không có Triệu Dực Thạch lần nào cũng trúng vào vòng mười điểm thì Nguỵ Quân Vũ nhất định sẽ rất tự hào.

Bên ngoài sân xạ kích, có ba người cha già mặc quân phục đứng bên ngoài. Tống Trạch hài lòng gật đầu với Triệu Dực Thạch: "Thằng bé này đúng là sinh ra để làm lính đặc chủng đây mà, mấy năm qua không nhận ra sớm, tiếc thật."

Triệu Phong bật cười nói với Tống Trạch: "A Thành nhà ông cũng không tồi, ngoài xạ kích thì chạy cự li dài và đối kháng đều rất cừ."

Tống Trạch và Triệu Phong khen ngợi con của đối phương, Nguỵ Dũng còn đứng ở bên cạnh không phục, bèn hất cằm lên, gương mặt kiêu ngạo: "Quân Vũ nhà tôi cũng tạm được mà!"

Nhìn thấy Tống Trạch và Triệu Phong đang nhìn mình, Ngụy Dũng nhanh chóng nói thêm: "Ít nhất thì nó còn có được một anh trai tốt!"

Tống Trạch: "..."

Nếu thật sự không tìm được gì để khen thì mình có thể không khen luôn.

Triệu Phong: "..."

Được ba ruột của mình khen như vậy, không biết là phúc của con ông hay là phúc của ông nữa!

Ba người họ lại luyện tập ở sân xạ kích rất lâu, đợi cho đến khi trời chập tối, Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch cũng chuẩn bị quay về nhà.

Nguỵ Quân Vũ bất giác đi theo, vừa mới đi được vài bước thì ở phía sau vang lên tiếng gọi của Ngụy Ngạo Vũ: "Quân Vũ, em với anh ở lại quân doanh, anh còn có thể giúp em luyện tập thêm.

Vừa nghe đến luyện tập thêm thì Nguỵ Quân Vũ bèn lắc đầu: "Tống Chu Thành bọn họ đều về nhà, em cũng phải về nhà!"

Nguỵ Ngạo Vũ còn chưa lên tiếng thì Tống Chu Thành đã khẽ bật cười: "Bọn tôi về nhà với vợ, cậu có vợ không!"

Nguỵ Quân Vũ nhìn Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch rời khỏi: "..."

Tức ghê á, có vợ thôi mà, có gì đâu mà ghê gớm!

Nguỵ Quân Vũ quay đầu thì nhìn thấy ba người cha già đang đứng nhìn ở gần đó. Nguỵ Quân Vũ bèn hét lớn với Ngụy Dũng: "Ba, con muốn cưới vợ, mau cưới một cô vợ cho con với!"

Tống Trạch và Triệu Phong không kìm được mà phì cười, còn Nguỵ Dũng lại không kìm được mà xụ mặt xuống đi thẳng đến trước mặt Nguỵ Quân Vũ và cho cậu ta một đấm.

"Con tưởng vợ dễ tìm lắm à? Anh con tìm lâu như vậy rồi mà có thấy nó tìm được đâu!"

Ngụy Ngạo Vũ: "..."

Khi Tống Chu Thành quay về nhà, Lâm Tri Ngải vẫn còn thảnh thơi ngồi trên ghế lật đật cắn hạt dưa.

Để trước mặt Lâm Tri Ngải là một quyển truyện, khoé môi chợt cong lên cùng với chiếc đầu lắc lư, điều này cho thấy tâm trạng của Lâm Tri Ngải đang khá tốt.

Tống Chu Thành đi đến trước mặt của Lâm Tri Ngải, hừ một tiếng: "Em nhớ anh thế này á?"

Đã nói là khóc đến mức gối kiều mạch cũng nảy mầm cơ mà!

Đồ dối trá, Lâm Tri Ngải là đồ dối trá!

Giọng nói của Tống Chu Thành làm cho Lâm Tri Ngải giật cả mình: "Hôm nay anh về sớm thế!"

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, hai tay khoanh trước ngực không hề trả lời Lâm Tri Ngải, anh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Nếu anh không về sớm như vậy thì làm sao thấy được cảnh Lâm Tri Ngải khi không có anh lại tự do tự tại như vậy.

Uổng công cho anh khi huấn luyện còn đang nghĩ xem đồ vô lương tâm này ăn có no hay không, mặc có ấm hay không.

Lâm Tri Ngải nhìn thấy biểu cảm của Tống Chu Thành không bình thường bèn buông nắm hạt dưa xuống và đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai của Tống Chu Thành, thở dài xong nói: "Anh yên tâm đi, tôi hiểu anh mà. Những ngày tháng tốt đẹp này của tôi là do anh dùng máu và mồ hôi đổi lại. Tôi nhất định sẽ không phụ nỗi khổ của anh đâu, ngày thường cùng lắm tôi đi mua ít đồ, đọc truyện, tuyệt đối không ra ngoài gây chuyện đâu."

Tống Chu Thành: "..."

Máu và mồ hôi thì... thì không có.

Nhưng câu nói này của Lâm Tri Ngải nói trúng tim đen của anh rồi, chỉ cần Lâm Tri Ngải không đi ra ngoài gây chuyện thì trong lòng anh cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Còn Lâm Tri Ngải khi nhìn thấy biểu cảm của Tống Chu Thành dần dần thả lỏng, cũng mỉm cười theo. Cô nhìn thấy quyển sổ nhỏ trong tay của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải tò mò hỏi: "Tay anh cầm cái gì vậy?"

Gương mặt của Tống Chu Thành lộ ra đôi phần hoảng hốt, bất giác giấu nó ra phía sau lưng, sau đó thì cười nhạt và nói với Lâm Tri Ngải: "Không có gì, quyển lịch ngày tháng thôi."

Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành rồi chìa tay ra: "Nếu chỉ là quyển lịch thì anh hoảng hốt làm gì!"

Tống Chu Thành chớp chớp mắt: "Anh có hoảng hốt đâu? Không có!"

Lâm Tri Ngải hừ một tiếng rồi cướp món đồ đó từ tay Tống Chu Thành. Nhưng khi cô mở ra thì không ngờ nó lại là một quyển lịch thật.

"Thấy chưa, anh đã nói là lịch mà!"

Mặc dù Tống Chu Thành nói như vậy nhưng Lâm Tri Ngải vẫn không tin, cô cầm quyển lịch lật qua lật lại, cuối cùng dừng lại ở trang lịch của tháng này, cô chỉ tay lên ngày được anh tô lên một trái tim màu đỏ và hỏi: "Này là gì?"

Tống Chu Thành nuốt nước bọt, giải thích nói: "Này đó không phải là sinh nhật mười tám tuổi của em à, anh sợ mình quên mất."

Ánh mắt Lâm Tri Ngải nhìn về phía Tống Chu Thành mang theo vài phần chế nhạo, nói chuyện cũng cố ý kéo dài chữ: "Ồ~ Thì ra là sinh nhật của tôi. Vậy ngày hôm đó anh chuẩn bị làm những gì thế!"

Tống Chu Thành cứ bị Lâm Tri Ngải chăm chăm nhìn, gương mặt đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Anh chỉ đành cố ép bản thân mình phải bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Anh muốn chuẩn bị cho em một món quà sinh nhật!"

Anh muốn làm gì, tất nhiên là anh muốn làm việc lớn rồi! Một việc lớn có liên quan đến việc sinh tồn của loài người!

Còn Lâm Tri Ngải thì mỉm cười rồi quay trở về nằm trên ghế, chau mày suy nghĩ một lúc lâu: "Nếu anh đã nói muốn giúp tôi chuẩn bị quà sinh nhật thì tôi cũng không muốn anh phải hao tổn tâm sức nhiều nữa, tặng cho tôi hẳn một thùng truyện đi, tôi muốn những loại mà tôi chưa xem ấy."

Tống Chu Thành: "..."

Như thế này mà còn không hao tổn tâm sức! Lâm Tri Ngải đã xem hết tất cả truyện của Thành Đô rồi, anh đi đâu tìm cái mới cho cô đây!

—----

[Chú thích]

*Quan nhị đại - 官二代: Có nghĩa là thế hệ thứ hai trong một gia đình làm quan. Hiểu đơn giản rằng cụm từ này chỉ những người con làm quan do được thừa hưởng từ đời bố mẹ cũng làm quan. Danh từ này chỉ gọi riêng cho con cái của các quan chức trong chính phủ Trung Quốc.

*Công phu cách sơn đả ngưu - 隔山打牛: Cái gọi là "Cách Sơn Đả Ngưu" trong võ học vốn ban đầu là để hình dung việc các cao thủ sử dụng Phách Không Chưởng, Vô Hình Thần Quyền lấy hư kình đả thương người khác. Nhưng không thể nào vận nội lực ra ngoài vượt quá hai trượng.
— QUẢNG CÁO —